Tây Lương Mạt trầm ngâm rồi mỉm cười, ừ, cách gọi cũng không tệ.
Giống như sư tử hổ báo trưởng thành dẫn con của mình ra ngoài kiếm ăn, đám chim non của Phi Vũ Quỷ Vệ ra ngoài đi dạo là để kiếm ăn và mài móng vuốt, bọn họ lần đầu tiên xuất chinh, Đốc Vệ đại nhân như nàng phải nhanh chân đến xem mới được.
Bách Lý Thanh bỗng vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, lập tức kéo nàng vào lòng mình, giam cầm nàng giữa ngực hắn và lan can, khàn khàn nói: “Muốn đi mà không an ủi phu quân của ngươi chút à?”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, đầu ngón tay đẩy gương mặt diễm lệ của hắn ra, cười cười nói: “Phu quân, trên người ngươi có đại hỏa, nếu ta lại chảy máu mũi, đời này ngươi đừng mơ có thể tùy tiện chạm vào ta nữa!”
Lời này nói cực kỳ thâm sâu, nàng luôn hiểu tính tình thích cưỡng đoạt của Bách Lý Thanh, nếu bảo hắn cả đời không được chạm vào nàng, hắn nhất định sẽ trăm phương ngàn kế chứng minh rằng hắn tất nhiên có thể “muốn lên là lên”, nhưng nếu nói “đời này đừng mơ tùy tiện chạm vào ta”, thì chứng tỏ cho dù ngươi muốn chạm vào thân thể Quận Chúa của nàng đây thì phải trả đủ mọi loại giá, đủ loại dày vò, không quá quyết liệt, chỉ buộc một miếng thịt trước mũi đối phương, lại hạn chế được đại yêu nghiệt này, hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý tùy hứng làm bậy.
Quả nhiên, ánh mắt đen sì sì của Bách Lý Thanh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu rồi mới không cam lòng buông tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nha đầu nhà ngươi đúng là đáng đánh đòn!”
Có phải hắn quá nuông chiều nàng hay không, nói không cho chạm vào là hắn nhịn một tuần thật.
Tây Lương Mạt cười khẽ, bỗng xoay người để lại một nụ hôn chuồn chuồn nuốt nước trên trán hắn, nói như dỗ trẻ con: “Ngoan, chờ ta trở về.”
Nhìn bóng người yểu điệu của nàng nghênh ngang mà đi, Bách Lý Thanh vươn ngón tay thon dài xoa trán, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh, hiện lên một tia ấm áp, cười khẽ nói: “Nha đầu điên này!”
Nàng khác nữ nhân khác ở chỗ cho dù nổi nóng cũng sẽ không quá đáng, ngược lại còn làm cho người ta đau lòng, cũng sẽ không bỗng nhiên giận dỗi với hắn.
Nhìn một màn ấm áp không chịu nổi từ xa xa, Bạch Nhụy không nhịn được phải thở dài: “Chỉ có Đại tiểu thư mới có thể thu phục Thiên Tuế gia.”
Nam nhân đáng sợ lại xinh đẹp như vậy nữ tử bình thường hoàn toàn không thể ứng phó được, ở cùng hắn nhất định lúc nào cũng phải cẩn thận, khắp nơi cẩn thận, không ngờ Quận Chúa lại làm được như cá gặp nước.
Bạch Trân cười tủm tỉm nhìn Bạch Nhụy: “Đúng thế, luôn cảm thấy Thiên Tuế gia và Quận Chúa như có thần giao cách cảm, ngày ấy cãi nhau to như vậy mà nay hai người đã như không có chuyện gì. Bạch Nhụy, ngươi cũng nên học Quận Chúa đi, đây gọi là lấy nhu thắng cương, còn ngươi cả ngày chỉ biết cãi nhau với Mị Thất.”
Gương mặt thanh tú của Bạch Nhụy đỏ lên, nàng tức giận lườm Bạch Trân một cái: “Đó là vì ngươi chưa gặp được nam nhân ngu xuẩn như thế, chờ ngươi gặp được rồi sẽ biết vì sao tính tình ta sẽ biến thành thế này.”
“Ai giống ngươi, sư tử Hà Đông!” Bạch Trân làm một mặt quỷ đáng yêu rồi vội vàng chạy theo chủ tử nhà mình.
Bạch Nhụy xấu hổ, tức giận cũng lập tức đuổi theo Bạch Trân và Tây Lương Mạt.
— Ông đây là đường ranh giới huynh đài Cửu gia —
Trinh Mẫn Quận Chúa, hoặc nên nói là Thiên Tuế Vương Phi lại sắp rời kinh “đi Thái Sơn dâng hương”, đương nhiên cần tiến cung bẩm báo với Thuận Đế và Kim Thái Hậu, dù sao nàng lên núi là để cầu phúc cho Thuận Đế.
Có điều khi nàng mặc một bộ hoa phục vào cung lại được báo thân thể của Thái Hậu không khỏe, bệ hạ cũng không khỏe, tạm thời ở tại cung Ninh Hoa, cho nên không thể tiếp kiến Trinh Mẫn Quận Chúa.
Tây Lương Mạt vốn cũng không tính so đo với đôi mẹ con này, dù sao nàng tiến cũng cũng chỉ làm dáng thôi, nhưng trong nhay mắt xoay người rời đi nàng lại nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ nát vang ra từ trong cung Ninh Hoa.
Nàng hơi nheo mắt lại, bỗng xoay người đi thẳng về phía cung Ninh Hoa.
Mấy Đại cung nữ và thái giám ngoài cửa giật mình, lập tức bước tới ngăn cản Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế Vương Phi, ngài không… không thể vào, Thái Hậu và bệ hạ đã nghỉ ngơi, ngài không thể tự tiện xông vào!”
Tây Lương Mạt thản nhiên liếc bọn họ một cái, bước chân không ngừng, chỉ bỗng nhiên nói một câu ý tứ sâu xa: “Mị Lục, ta không thích có người cản đường ta.”
Một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, theo động tác nhanh như chớp của hắn, vài cung nhân kia bỗng dưng bay lên, rồi ngã lăn xuống đất, kêu gào “ai da”.
Tây Lương Mạt vượt qua bọn họ không kịp ngăn cản, xông vào trong cung Ninh Hoa, đám Bạch Nhụy theo sát phía sau.
Nàng vượt qua cửa chính màu đỏ, đi qua chính điện, khi đám Bạch Nhụy định nhanh chóng đẩy ra cửa tẩm điện thì cánh cửa bỗng “kẹt kẹt” mở ra, Kim Thái Hậu im lặng đứng sau cửa, như vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tây Lương Mạt: “Ai mà to gan như thế, dám xông vào tẩm điện của ai gia!”
Sau đó, nàng ta làm như mới nhìn thấy Tây Lương Mạt, bỗng tỉnh táo lại, lạnh lùng và xa cách nhìn Tây Lương Mạt: “Ai gia còn tưởng ai, thì ra là Thiên Tuế Vương Phi của chúng ta, chẳng trách ngang nhiên như thế.”
Lời nói của nàng ta mang vẻ trào phúng, chỉ thẳng Tây Lương Mạt dùng quyền thế chèn ép người khác, không để Thái Hậu một nước vào mắt, chỉ là giọng của nàng ta vẫn dịu dàng, không mang một chút tức giận, làm cho người ta tưởng rằng chỉ là nói đùa bình thường thôi, làm cho người ta không cách nào nổi giận.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một cái sâu xa khó lường, mỉm cười nói: “Vậy à, Trinh Mẫn làm phiền Thái Hậu nương nương, là có lỗi, có điều cung nhân bên ngoài nói không rõ ràng, làm cho Trinh Mẫn cực kỳ lo lắng cho Thái Hậu nương nương, thế nên mới bất chấp xông vào, xưa nay Thái Hậu nương nương dịu dàng rộng lượng, hiền hòa nhất, đương nhiên sẽ không nhỏ mọn mà để trong lòng đúng không?”
Kim Thái Hậu bị nàng nói nghẹn lời, nếu mình so đo thì sẽ là nhỏ mọn à?
Tây Lương Mạt không để ý tới dáng vẻ cứng nhắc của Kim Thái Hậu, đi thẳng vào phòng, vừa vào phòng nàng đã ngửi được mùi cây an tức hương cháy trong phòng.
Tây Lương Mạt cũng không chờ Kim Thái Hậu mời ngồi, tự mình tìm vị trí ngồi xuống, nhíu mày nhìn về phía Kim Thái Hậu nói: “Dùng hương an tức đậm thế này, gần đây Thái Hậu nương nương ngủ không ngon sao?”
Kim Thái Hậu nhìn nàng, vẻ mặt như nhẫn nại ngồi xuống đối diện nàng, ôm đầu nói: “Đúng vậy, từ lúc ai gia và bệ hạ bị sợ hãi ở cung Từ Ninh, thân thể ngày càng không tốt, cả ngày nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ đó, hàng đêm mơ ác mộng, ngay cả bệ hạ cũng chịu khổ, nếu lúc ấy ai gia và bệ hạ sớm tới Thu Sơn, làm sao phải khổ sở thế này.”
Nói trong nói ngoài đều trách Tây Lương Mạt lúc ấy không để nàng ta chạy ra khỏi cung.
Tây Lương Mạt lại chỉ đùa nghịch vòng tay, cười khẽ: “Tâm trạng của Thái Hậu không tốt còn có thể mặt thoa phấn, mắt hàm xuân thế kia, hẳn là trong cung này có người an ủi tâm hồn cô đơn của ngài mới đúng, vì sao vẫn còn nhiều oán khí như thế?”
Kim Thái Hậu nghe vậy sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lộ vẻ tái nhợt, sau đó nàng ta tức giận đập bàn đứng lên, oán hận nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm: “Trinh Mẫn, ai gia kính ngươi là Vương Phi của Thiên Tuế gia, khách khí với ngươi, ngươi lại dám bại hoại thanh danh của ai gia như thế, khinh người quá đáng. Hay là lúc trước ngươi muốn hại chết ai gia và bệ hạ không thành nên nảy sinh suy nghĩ ác độc này, thật sự muốn ép chết mẹ con chúng ta, để ngươi và Cửu Thiên Tuế nắm đại quyền thiên hạ hay sao?”
Tây Lương Mạt nhìn Kim Thái Hậu thẹn quá hóa giận, không vội không giận, chỉ cầm lấy chén trà bạch ngọc mà Bạch Nhụy đưa, nhấp một ngụm, đồng thời lạnh nhạt nói như tự nhủ: “Còn chưa đi ra? Hay là da ngứa, muốn tới Thận Hình Tư một chuyến?”
Sắc mặt Kim Thái Hậu càng tái nhợt, đang định nói gì lại nghe phía sau vang lên tiếng sột soạt, nàng ta hoảng sợ, lập tức quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc chầm chậm đi ra từ phía sau mành, trên gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ mang theo một chút bất cần đời.
“Trinh Mẫn Quận Chúa quả là sâu sắc, đã lâu không gặp Quận Chúa, Phương Quan thật sự nóng ruột nóng gan, tưởng niệm vô cùng.”
Lời nói không kiêng nể gì của hắn làm cho gương mặt Kim Thái Hậu tái xanh, sau đó chỉ có thể cứng nhắc đứng đó, đầy bụng hoài nghi và sợ hãi.
Ánh mắt Phương Quan đánh giá Tây Lương Mạt không chút kiêng kỵ, hôm nay mái tóc dài của nàng búi đơn giản ra sau đầu, đội hoa sen tinh xảo, hai châm cài tua kết thật dài, mặc một chiếc áo màu tím đậm, dùng nhiều phương pháp thêu ra những đóa hoa sen trắng, thắt lưng thêu lá sen màu tím đậm buộc chặt vòng eo mảnh mai của nàng, bên dưới là một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, nhã nhặn hào phóng, quý khí thiên thành.
Dung nhan xinh đẹp nhưng lạnh lùng làm cho hắn… thật sự muốn nhìn nàng không một mảnh vài, toàn thân đầy vết roi, đáng thương khóc dưới người hắn, như vậy nhất định sẽ càng đẹp hơn.
Đôi môi mỏng của Phương Quan cong lên một độ cong kỳ lạ.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt: “Ngươi có còn nhớ ta đã nói với ngươi cái gì không?”
“Chuyện đó… Rất xin lỗi, trí nhớ của Phương Quan luôn không tốt, chi bằng mời ngài lặp lại lần nữa đi.” Phương Quan không chút để ý nói.
Tây Lương Mạt giương mắt nhìn hắn: “Xem ra bệnh hay quên của ngươi cũng nặng đấy, một khi đã vậy, bản Vương Phi sẽ nói lại một lần.
Nàng thoáng dừng, lạnh lùng nói từng chữ một: “Nếu ngươi ở trong cung không an phận, muốn gây ra chuyện gì, bản Quận Chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phương Quan nghe vậy cười cười: “Được, giờ Phương Quan nhớ ra rồi, nhưng Phương Quan vẫn tương đối an phận thủ thường, chưa từng làm gì cả.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, khẽ nở nụ cười: “Thật không? Phương Quan, ngươi càng ngày càng có khả năng, quyến rũ Thái Hậu, mê hoặc cung đình, còn xúi giục Thái Hậu làm vài chuyện bất lợi cho chính mình, bất lợi cho triều đình. Ngươi nói xem, ngươi như vậy là an phận thủ thường làm cho bản Quận Chúa thật sự lo lắng một khi ngươi không an phận thủ thường sẽ thành ra thế nào.”
Nàng đã tha thứ cho hắn quá lâu rồi, ngoại trừ nể mặt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, cũng vì nàng mặc kệ kẻ tiểu nhân nịnh bợ đáng khinh như hắn, chỉ không ngờ gần đây hắn càng có khả năng, dám làm cho Kim Thái Hậu vốn coi như an phận, thông minh dám lớn tiếng với nàng và A Cửu, đúng là khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Quận Chúa, ngài thật biết nói đùa, Phương Quan chỉ là một nam sủng…”
Phương Quan nhíu mày đang định nói gì thì bị Tây Lương Mạt lạnh nhạt ngắt lời: “Phương Quan, trước nay ta không thích nói hai lần, ngươi đã nghe hai lần, chứng tỏ ngươi đương nhiên cần phải trả giá.”
Nàng thoáng dừng, lại lạnh nhạt nhếch môi: “Người đâu, ban thưởng một trăm trượng, hành hình ngay trước cung Ninh Hoa này đi.”
Phương Quan giật mình, trợn trừng mắt không dám tin: “Ngươi…”
Nhưng ngay sau đó hai Đại thái giám không biết đã chờ ngoài cửa từ khi nào bỗng xông vào, mỗi người kéo một tay hắn ra ngoài.
Kim Thái Hậu đang ngẩn ngơ khiếp sợ, nháy mắt hồi phục tinh thần, lập tức đứng trước mặt Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế Vương Phi, ngươi không thể như thế.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nguy hiểm nheo mắt lại: “Không thể thế nào?”
Kim Thái Hậu bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho toàn thân run lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ai gia với hắn là trong sạch.”
Cho dù những lời này nghe có vẻ vô lực và buồn cười cỡ nào, nàng ta vẫn muốn thử một lần.
Một trăm trượng, rõ ràng Tây Lương Mạt muốn đánh chết Phương Quan!
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, không nói một lời, nhưng ánh mắt có sức xuyên thấu kia lại làm cho Kim Thái Hậu sợ hãi hơi co thân mình, trước mặt nữ tử quý khí thiên thành này, một người đắm mình trong cuộc sống cung đình nhiều năm, nay đã thành Thái Hậu như nàng lại giống như chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi.
Tây Lương Mạt bỗng nhẹ giọng nói: “Kim Thái Hậu, ngươi thật sự muốn cầu xin cho Phương Quan?”
Kim Thái Hậu cắn răng một cái, vẻ mặt kiên quyết: “Đúng thế, ta và hắn trong sạch, cho dù cung nhân bình thường phạm lỗi, ngài cũng không nên tàn nhẫn đánh chết hắn như thế.”
Nàng ta bất giác dùng xưng hô “ngài” làm cho Tây Lương Mạt cảm thấy tương đối thú vị, nàng bỏ chén trà xuống, nhìn thoáng qua Phương Quan im lặng lạnh lùng, đang nhìn mình mà không có chút ý tứ muốn cầu xin, có lẽ chính tính cách kiêu ngạo bất tuân của hắn mới khiến đám phu nhân cung đình liên tiếp ngã gục trong tay hắn?
Nam nhân thế này làm cho nàng nhớ tới hai nam sủng nguy hiểm Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông của Võ Hoàng.
“Nếu bản Quận Chúa nhất định muốn hành hình thì sao?” Tây Lương Mạt lành lạnh nói.
Kim Thái Hậu run lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ai gia… Ai gia không thể ngồi xem chuyện oan uổng như thế, đương nhiên phải tuyệt thực chứng minh trong sạch.”
Nàng ta không tin bọn họ sẽ thật sự giết nàng ta, nay Thuận Đế vừa mới đăng cơ chưa lâu, Thái Hậu này vẫn còn có lúc trọng dụng, nếu chết không minh bạch, Bách Lý Thanh sẽ ngồi chắc tội danh bức tử Thái Hậu, độc tài đại quyền rồi.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, bỗng không nhịn được nở nụ cười châm chọc: “Trinh Mẫn tưởng rằng Kim Thái Hậu là người thông minh, không ngờ thì ra vẫn không nhìn thông suốt mười trượng nhuyễn hồng, phấn hồng xương khô.”
Phương Quan đúng là có bản lĩnh, vậy mà còn dỗ được nữ nhân vốn khôn khéo này muốn sống muốn chết vì hắn.
Sau đó, nàng bỗng đập mạnh chén bạch ngọc xuống dưới chân Phương Quan, nước trà bắn tóe lên người hắn, đồng thời lạnh như băng nói: “Kéo xuống!”
Kim Thái Hậu không nhịn được hét lên: “Các ngươi ai dám!”
Nàng ta vừa mới cử động đã bị Bạch Nhụy và Bạch Ngọc mỗi người nắm một bên vai, hai người có võ nghệ, nay coi như có thành công sơ bộ, đối phó với đại hán có võ nghệ còn không nói chơi, huống chi nữ tử trói gà không chặt như Kim Thái Hậu.
Kim Thái Hậu lập tức tái mặt, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất.
Tây Lương Mạt đứng lên, nhìn xuống nàng ta từ trên cao, lạnh nhạt nói: “Nếu Kim Thái Hậu muốn noi theo tiên đế tích cốc tu tiên, làm thần tử sao có thể không đồng ý. Từ hôm nay trở đi, bệ hạ chuyển tới điện Hàn Ngọc, do Lỗ Thái Phi tạm thời nuôi nấng, mỗi ngày cung này chỉ được nhận một chén cháo, một chén nước, chờ khi nào Thái Hậu thanh trừ tràng vị, đạt được pháp môn tu tiên thì hãy đi ra.”
Dứt lời, nàng phẩy tay áo bỏ đi không chút do dự, Phương Quan nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt hiện lên tia sáng âm u.
Muốn hắn chết à?