Chỉ mới không gặp hai canh giờ!
Lời này khiến Lâm Ân bị sặc đến ho khan một tiếng, một đôi mắt lão luyện xoay chuyển nhìn Tịch Tích Chi vài lần. Lòng nói, nếu không phải ngườiđang nghĩ tới bệ hạ, làm sao sẽ bày ra bộ dáng bất đắc dĩ như vậy? Bìnhthường lúc bệ hạ ở bên cạnh người, vẻ mặt kia đều là vô cùng sinh độngkhiến người ta yêu thương.
Tiếng ho khan liên tiếp phiêu đãng ở bên trong Bàn Long điện…. Rất nhiều cung nữ, thái giám đều quăng ánh mắt tò mò tới.
Tịch Tích Chi vẫn không hiểu hỏi: “Tổng quản đại thúc, cổ họng ông làm sao á? Có muốn ta tìm thái y cho ông không?”
Tịch Tích Chi vừa nói liền đứng lên, muốn kéo cung nữ bên cạnh, bảo nàng đi truyền thái y.
Lâm Ân vừa nhìn, thiếu chút nữa hai mắt trợn ngược té xỉu, vội vàng bắtlấy tay Tịch Tích Chi, vội vã hô: “Tiểu tổ tông, ta không có việc gì,thật không có việc gì.”
“Không có việc gì thì sao lại ho khan?” Tịch Tích Chi chớp mắt, cũngkhông biết có phải cố ý hay không? Dù sao cũng khiến Lâm Ân tức giận đến suýt té xỉu.
Vậy mà vị tiểu tổ tông này vẫn một bộ dáng thiên chân vô tà, còn có bộmặt phớt tỉnh dạy dỗ: “Tổng quản đại thúc, có bệnh phải chữa. Nếu kéodài, bệnh nhẹ cũng sẽ thành bệnh nặng nghiêm trọng, còn sẽ nguy hiểmtánh mạng. Những năm gần đây, chỉ một mình ông phục vụ An Hoằng Hàn, đểcho hắn sống tương đối thoải mái. Nếu ông đi rồi, chẳng may những ngườikhác phục vụ An Hoằng Hàn không tốt, vậy phải làm sao đây?”
Tịch Tích Chi nói một tràng, ánh mắt cung nữ, thái giám xung quanh nhìnLâm Ân càng ngày càng kỳ quái. Trong ánh mắt của bọn họ, đều không hẹnmà cùng biểu đạt một ý tứ…. Lâm tổng quản rốt cuộc mắc bệnh gì? Còn cóthể nguy hiểm tánh mạng!
Rất nhiều ánh mắt đều mang theo thương hại, giống như Lâm Ân lập tức phải về tây phương.
Sắc mặt của Lâm Ân hết xanh lại đỏ, giận đến đỏ mặt tía tai, nhìn thấyánh mắt người chung quanh, trái tim thiếu chút nữa gánh vác không được.Lòng nói, Tịch cô nương, có phải ngài cố ý chỉnh ông không? Ông cũngkhông đắc tội ngài! Coi như nhàm chán, cũng không thể bắt ông trêu đùa!
Phần lớn cung nữ, thái giám trong Bàn Long điện đều nhận được ân huệ của Lâm Ân, nghe tin tức như thế, tất cả đều nhói tim một phen. Nhiều cungnữ không nhịn được mở miệng an ủi ông, càng phụ hoạ lời nói Tịch TíchChi, “Lâm tổng quản, nếu ngài bị bệnh, không bằng nghỉ ngơi một chút đi. Dù sao bệ hạ vẫn chưa về, không cần vội vàng. Nô tỳ sẽ đi mời thái ycho ngài ngay, ngài chờ một lát.”
Lâm Ân hoa mắt, lòng nói, mình trêu chọc ai rồi hả!
“Không cho đi, ta không có bệnh! Ta bị bệnh chỗ nào!” Rống lên với cungnữ kia một câu, Lâm Ân bất đắc dĩ che trán, nhìn một chút! Tất cả đều là chuyện tốt Tịch cô nương gây ra.
Lâm Ân không chọc nổi, cuối cùng trốn đi! Quay đầu nhìn về phía TịchTích Chi, khom người ăn nói khép nép cầu xin tha thứ. “Tịch cô nương,người ta cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân thật không có bệnh, không cần thái y xem bệnh.”
Nhìn một màn trước mắt này, Tịch Tích Chi tiếp tục vô tội nháy mắt mấycái, “Ta cũng cho là thế, hôm nay sắc mặt tổng quản đại thúc hồng thuậnsáng bóng, quả thật không giống dáng vẻ có bệnh.”
Lâm Ân lại bị sặc phải ho khan mấy tiếng! Vội vàng che miệng, không đểcho mình ho khan ra ngoài, tránh cho lại chọc Tịch Tích Chi nói ông cóbệnh. Mặt mũi ông đỏ hồng, không phải là bị người chọc giận sao? Lại nói sắc mặt ông hồng nhuận sáng bóng! Lâm Ân thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.
Vì giữ lại mấy phần mặt mũi của mình, sắc mặt Lâm Ân cứng ngắc phất taymột cái với cung nữ, thái giám, “Đều lui ra đi, một đám vây quanh nơinày làm cái gì? Công việc trong tay làm xong rồi sao?”
Lâm Ân bày ra chút uy quyền, vẫn tương đối có chút dáng vẻ. Rốt cuộc đitheo An Hoằng Hàn đã lâu, ông tai nghe mắt thấy nên cũng nhiễm được rấtnhiều.
“Tịch cô nương, sắp… sắp tới giữa trưa rồi, ta vẫn là đi Ngự thư phòngxem một chút, xem thử khi nào bệ hạ trở lại dùng bữa, ngài cứ chờ ở đâytrước đi.” Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy cớ liền muốn bỏ chạy.
Tịch Tích Chi dĩ nhiên nhìn thấu bối rối của Lâm Ân, gật gật đầu nói:“Vậy ông kêu An Hoằng Hàn nhanh trở lại một chút, ta đói rồi.”
Câu nói cuối cùng kia chui vào lỗ tai Lâm Ân, Lâm Ân lập tức phân phócung nữ, thái giám đi Ngự thiện phòng chuẩn bị một đĩa bánh ngọt trước,“Tịch cô nương, người ăn bánh ngọt lấp bao tử trước đi, đợi lát nữa bệhạ sẽ trở lại.”
Nói xong, Lâm Ân lợi dụng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi Bàn Long điện.Nhìn kỹ bước chân của ông, có thể nhìn ra ông đi rất gấp, không có ổnđịnh như bình thường.
Thời điểm gần đây bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, ai cũng nhìn ở trong mắt, cho nên cả Bàn Long điện, không có người nào dám vô lễ với nàng. Lâm Ân vừa đi, cung nữ, thái giám lập tức cảm thấy áp lực trở nên lớn hơn, esợ chọc giận Tịch cô nương, hoặc là không chăm sóc tốt nàng, bánh ngọttrái cây bưng lên không ngừng gián đoạn.
Lại qua nửa canh giờ, lần này Tịch Tích Chi thật sự đói bụng, nằm ở trên bàn, lười động đậy. An Hoằng Hàn cũng thiệt là, hôm nay buổi trưa đãqua lâu rồi, vẫn còn không có trở lại!
Một tiểu thái giám vội vã chạy vào phòng, sau khi nhìn thấy Tịch TíchChi liền quỳ xuống hành lễ, “Ra mắt Tịch cô nương, nô tài phụng lệnh bệhạ, truyền lời về trước.”
“Nói cái gì?” Tịch Tích Chi khẩn trương nhìn hắn.
“Bệ hạ nói, hôm nay buổi trưa mở tiệc chiêu đãi Tư Đồ đại nhân, cho nênliền thiết yến ở Lưu Vân điện. Nô tài tới đây mời Tịch cô nương qua dùng bữa.” Lúc tiểu thái giám nói chuyện, rất lễ phép.
Tịch Tích Chi đói bụng đợi được tin tức này, các loại cảm xúc khó chịu trộn lẫn lại ở trong lòng.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, Tịch Tích Chi còn không có mất trí. Tư ĐồPhi Du làm việc có công, hồi triều, đương nhiên phải ngợi khen một phen. Nếu không làm như vậy, phương diện thưởng phạt phân minh này của AnHoằng Hàn nhất định sẽ rơi vào miệng lưỡi mọi người.
“Biết, ta qua liền.” Tịch Tích Chi đứng lên từ trên ghế, đi theo phía sau tiểu thái giám, cùng nhau đi tới Lưu Vân điện.
Còn chưa bước vào cửa chính Lưu Vân điện, Tịch Tích Chi đã nghe thấy các loại âm thanh huyên náo. Thật lâu không tham gia yến tiệc, Tịch TíchChi có vẻ không được tự nhiên một chút. Nhưng bụng đã sớm đói dẹp léprồi, Tịch Tích Chi sờ sờ bụng đáng thương của mình, mở bước chân ra đivào Lưu Vân điện.
Mọi người đều biết quan hệ thân mật của Tịch cô nương và bệ hạ, cho nênkhi mọi người thấy Tịch Tích Chi xuất hiện, không có chút cảm giác kỳquái nào.
Người duy nhất ở đây chưa từng nhìn thấy Tịch Tích Chi, chính là Tư ĐồPhi Du vẫn luôn rời khỏi Hoàng Đô, quản lý thiên tai ở Phong Châu.
Tịch Tích Chi vừa bước vào Bàn Long điện, thái giám ghé vào lỗ tai ông,nhỏ giọng giải thích thân phận của Tịch Tích Chi cho ông, và quan hệkhông minh bạch với bệ hạ.