“Ngươi vẫn oán ta, phải không?” Buông xuống áp bức vừa rồi, Bắc Thần Dận thầm nghĩ trong đoạn thời gian cuối cùng này, có thể cùng Bắc Thần Diêu Quang đơn giản lấy thân phận phụ tử ở chung.
Dạ Vị Ương cẩn thận quan sát Bắc Thần hoàng đế, bỗng nhiên Bắc Thần Dận mở mắt nhìn về phía hắn. Cho dù đang bệnh nguy kịch, song nhãn kia vẫn giống như chim ưng sắc bén làm lòng người kinh hãi.
Phảng phất như bị người nhìn thấu, tiểu hồ ly không tự giác chui vào ngực Bắc Thần Diêu Quang cọ cọ, ánh mắt người này so với thời điểm Đại tướng quân phát hỏa còn đáng sợ hơn.
“Nhiều năm như vậy, ngươi còn tìm tiểu hồ ly kia.” Bắc Thần Dận nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, đôi môi tái nhợt chậm rãi đóng mở, “Tiểu hồ ly năm đó, đã chết.”
“Người có ngàn ngàn vạn vạn, mỗi người đều có tư dục của chính mình, mỗi người đều có tham lam của chính mình, cho dù ngươi thân là phụ thân, cũng bởi vì tình cảm cá nhân đối với dưới gối nữ nhi mà chiếu cố. Phụ hoàng, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngươi ngay cả tên ta cũng không biết.”
Không có châm chọc, không có bi ai, tự thuật bình thản chẳng thấy chút tình cảm phập phồng.
Bắc Thần Diêu Quang hơi giương khóe môi, nhìn nam nhân tái nhợt trước mặt: “Trên đời này bao gồm cả ngươi, yêu hay không yêu ta, thích hay không thích ta, ta một chút cũng không lưu tâm. Ta nên cảm tạ các ngươi, những người đã cho ta biết được một đạo lý, không có lực lượng, ngay cả người mình trân quý cũng không bảo hộ được, tồn tại giữa thiên hạ này chỉ xứng thừa nhận thống khổ.”
“Giống như ngươi vậy, phụ hoàng.” Khóe miệng hiện ra tia tiếu ý lãnh khốc, Bắc Thần Diêu Quang không nhìn tức giận trên người Bắc Thần Dận, chỉ nhẹ nhàng vuốt lông tiểu hồ ly trong ngực, “Đừng tức giận, ngươi đang dọa vật nhỏ của ta.”
…
…
“Ngươi muốn uống canh gì, mộc qua (đu đủ) tuyết cáp (một loại ếch) [1] hay là hạnh nhân hầm lê tuyết nhĩ?” Bắc Thần Diêu Quang ôm tiểu hồ ly ngồi trong phòng, trước mặt Dạ Vị Ương xòe bàn tay, “Muốn uống canh mộc qua tuyết cáp thì đánh tay phải, hạnh nhân hầm lê thì đánh tay trái.”
Tiểu hồ ly giơ móng vuốt đánh vào bàn tay phải Bắc Thần Diêu Quang, nam nhân mím môi cười lập tức phân phó người đi chuẩn bị.
Dạ Vị Ương đã ở Bắc Thần quốc gần một tháng, trong một tháng này Bắc Thần Diêu Quang bất luận đi đến chỗ nào cũng mang hắn theo, khiến cho hắn đối với lời đồn biến thái có một ít nhận thức.
Không có vô duyên vô cớ ái, không có vô duyên vô cớ hận, cũng không có vô duyên vô cớ biến thái.
Làm hoàng tử Bắc Thần quốc, Bắc Thần Diêu Quang khi còn nhỏ vì thông minh quá phận tự nhiên dẫn đến nhiều người ghen ghét. Một tiểu hồ ly vì Bắc Thần Diêu Quang ngăn chặn lưỡi đao thích khách, mà thẳng đến sau khi hoàng tử bị ám sát, Bắc Thần Dận mới nhớ ra hắn còn có một đứa con trai tên Bắc Thần Diêu Quang.
Đại khái chính là bắt đầu từ khi đó, Bắc Thần Diêu Quang dần dần trở thành một thiên tài từ trên xuống dưới Bắc Thần quốc, thậm chí cả thiên hạ đều biết, hơn nữa còn là kẻ phong tử (người điên) biến thái.
Dạ Vị Ương không biết hắn và tiểu hồ ly trước đây Bắc Thần Diêu Quang dưỡng có chỗ nào giống nhau, nhưng ít nhất hiện tại nhìn Bắc Thần Diêu Quang đem hắn trở thành thay thể phẩm mà nói. Nam nhân này quá mức thông minh, Dạ Vị Ương không nghĩ tiếp tục giả vờ làm con hồ ly bình thường không hiểu tiếng người nữa, từ lần trước thiếu chút nữa bị đại lang cẩu cắn chết về sau hắn đã nghĩ thông suốt, thật sự không có gì đáng giá để che giấu.
Nằm sấp bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang uống canh mộc qua tuyết cáp, chợt nghe bọn họ nhắc đến tên một người, lỗ tai tiểu hồ ly nhất thời dựng thẳng.
“Theo tin tức từ Thiên quốc đưa tới, đội ngũ xuất giá của Kiến An công chúa xuất phát trước thời hạn, do Đại tướng quân Lưu Bá Hề phụ trách hộ tống, đại khái tầm một tháng có thể thông qua Kim quốc đến Bắc Thần Tử Vi thành chúng ta.” Gã quan viên loan thắt lưng.
“Lưu Bá Hề?” Bắc Thần Diêu Quang khẽ hừ một tiếng, “Chuyện này phụ hoàng ta tự nhiên sẽ sai người chuẩn bị.”
Gặp quan viên kia sắp lui ra, Bắc Thần Diêu Quang liền gọi lại: “Chờ một chút, có tin tức của Dạ Vị Ương?”
“Hồi điện hạ, nghe nói vẫn chưa tìm được thi thể, sinh tử không rõ, Tịch Thiên Thương cũng không cho người chuẩn bị lễ tang.” Quan viên thấp giọng nói, “Nói đến cũng thật kỳ quái, từ tin tức của thái hậu đưa đến, Tịch Thiên Thương ngay từ đầu không đếm xỉa hành động Dạ Vị Ương khắp nơi vơ vét nhận hối lộ, thứ nhất là vì mượn Dạ Vị Ương thăm dò quan viên trong triều, thứ hai là tìm một cơ hội trừ bỏ Dạ Vị Ương, đem tiền tham ô thu về quốc khố.”
Tiểu hồ ly uống canh được phân nửa liền ngừng lại, hắn không ngờ chuyện của hắn lại có nhiều người biết như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu lúc trước Kiến An công chúa biết được mưu kế của Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề, kia thái hậu khẳng định cũng biết, dựa vào mối quan hệ của thái hậu và Bắc Thần Diêu Quang hẳn cũng biết không phải nghi ngờ.
Dạ Vị Ương nhớ đến chuyện đó trong lòng một trận thổn thức, nếu ngày đó Lưu Bá Hề không đem “Dạ Vị Ương” đẩy xuống huyền nhai, hắn cũng sẽ không xuất hiện ở thế giới này.
Nguyên lai hai người kia tính toán muốn đưa hắn vào chỗ chết, khó trách lúc đầu bất luận là Tịch Thiên Thương hay Lưu Bá Hề đối với thái độ của hắn đều rất kỳ quái.
Sau này hắn cùng Đại tướng quân hòa hảo, Bá Hề nhìn hắn vẻ mặt ngẫu nhiên toát ra một tia do dự, khó trách nam nhân kia luôn kiên trì làm cho hắn ly khai triều đình.
Đối với sự tình khiến Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề cảm thấy rối rắm, bản thân Dạ Vị Ương ngược lại không có nhiều cảm thụ, nghe được Lưu Bá Hề một tháng sau sẽ đến Bắc Thần quốc, tiểu hồ ly trong lòng âm thầm mong đợi.
Hắn muốn nhìn thấy nam nhân kia, phi thường phi thường muốn.