“Hồi bệ hạ, tạm thời lúc này, phỏng chừng tìm không được.” Nếu là trướcđây thì còn có thể khiến Lục Công Chúa tới chống đỡ một chút. Dù sao tài nghệ của An Nhược Yên nổi tiếng cả trong Hoàng Đô. Nhưng bây giờ, phóng mắt cả Hoàng Đô, tài nữ xuất sắc có thể có mấy cái?
An Hoằng Hàn cường đại hơn nữa cũng không có bản sự nghịch thiên, có thể thay đổi cục diện.
Nhìn vẻ mặt chủ nhân mình ưu sầu, lương tâm con chồn nhỏ nào đó phát ra, tự đề cử mình đi tới phía trước đứng, tại chỗ nhảy về ra trước hai cái, kêu ‘chít chít’. . . . . .
An Hoằng Hàn gợi ra nụ cười có thâm ý sâu xa, “Chẳng lẽ ngươi có thể nhảy?”
Ngón tay chọc vào cái bụng mập của con chồn nào đó, trong đầu liên tưởng đến cảnh tưởng một quả cầu nhảy múa, giờ phút này An Hoằng Hàn dứt bỏtất cả ưu phiền, sung sướng cười ra tiếng.
Con chồn nhỏ bị người khác đùa giỡn, liền xù lông đẩy bàn tay to kia ra. Bằng thân thể vụng về của nàng, có thể đi ra nhảy hay không? Chẳng quanhiều người, sự tình liền dễ làm! Thật ra nàng có biện pháp có thể thắng được đám vũ cơ múa ‘ phượng hoàng cùng bay ’ kia.
Giờ phút này, điệu múa đã tiến vào giai đoạn cao trào. Tiếng cười củaĐông Phương Vưu Dục bên kia vang lên không ngừng, mà bên này bọn họ cònđang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.
Điệu múa ‘Phượng hoàng cùng bay’ này đòi hỏi thời gian rất dài, thờigian mới qua một ly trà(7), mà mới nhảy được một nửa bài. Nói như vậy,Tịch Tích Chi còn có thời gian uống cạn chung trà có thể chuẩn bị.
(7)Thời gian tính theo ly trà: ý là ngày xưa hay có tục pha trà, cầnphải qua rất nhiều công đoạn ngâm ấm tách, rửa dụng cụ, mà rót được lytrà rồi đến uống ly trà nhâm nhi cũng cần rất nhiều thời gian.
Tịch Tích Chi trượng nghĩa vỗ vào ngực nhỏ của mình, lải nhải hai tiếng, giống như đang nói ‘ mọi chuyện, cứ để ta lo ’.
Khó được con chồn nhỏ nguyện ý cùng hắn đứng ở trên cùng một chiếntuyến, mặc dù An Hoằng Hàn không ôm ấp hy vọng quá lớn, cũng theo nónói: “Thế thì đều xem ngươi rồi.”
Lâm Ân có xúc động muốn ngất, đây là cuộc so tài giữa hai nước, bệ hạlại mắc bệnh hồ đồ gì rồi, sao có thể đem chuyện này giao cho một conchồn đi làm? Huống chi Vân chồn chẳng qua là sủng vật mà thôi, có thể có bao nhiêu bản lãnh? Chẳng lẽ còn có thể hóa thân thành người, múa đượcmột điệu múa kinh diễm vô song?
Nhìn thấy trong mắt Lâm Ân có ý xem thường, thần sắc An Hoằng Hàn đông cứng lại, “Thế nào? Đại Tổng Quản có ý kiến?”
Âm thanh lạnh lùng quanh quẩn bên tai, lời nói Lâm Ân mắc kẹt trong cổ họng, không dám ra nói phản bác.
Làm nô tài, thì phải tuân thủ bổn phận của nô tài.
“Nô tài không dám.” Lâm Ân cúi thấp đầu.
Tịch Tích Chi đương nhiên biết rõ Lâm Ân nghĩ thầm cái gì, nhưng nàngkhông hề có chút tức giận nào, nếu như đổi lại là nàng thì cũng khôngthể tin một con chồn có thể giải quyết phiền toái trước mắt. Nhưng mà. . . . . . Đừng quên một điểm quan trọng rằng, Tịch Tích Chi không phảicon chồn bình thường!
Nàng đi dọc mép bàn, sau đó vươn người nhảy dựng lên, vững vàng rơi xuống đất.
An Hoằng Hàn không biết con chồn nhỏ muốn đi đâu, trong lòng có chútkhông yên lòng, nhưng tối nay hắn là chủ nhân buổi dạ yến, hắn lại không thể dễ dàng rút người rời đi. Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết,chuyện tiếp theo con chồn nhỏ cần làm, tuyệt đối không thể để người tabiết.
Nhìn thấy hai người cung nữ muốn đuổi theo, An Hoằng Hàn lập tức ngăn cản nói: “Tối nay không cần đi theo.”
Hai người cung nữ đồng thời sững sờ, ngừng bước chân. Trong lòng lạibuồn bực, trước kia bệ hạ phân phó hai người bọn họ đi theo là sợ conchồn nhỏ chạy loạn, hoặc là bị người khác bắt nạt, thế nào hôm nay lạikhác thường, không để cho họ đi theo nữa rồi?
An Hoằng Hàn không để ý tới cung nữ nghĩ như thế nào, tầm mắt dần chuyển xuống phía đám vũ cơ ở dưới.