“Đây là thủy trúc tía.”
“Đây là. . . . . . . . .” Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ rất hưng phấn, đi tới chỗ mỗi loại dược liệu lại nói tên của chúng. Có những loại dược liệu ở Thiên Huyền đại lục giống với của Trung Quốc, còn lại thì nhờ có Thiên Sát Cổ Giới mà nàng biết, tóm lại hiện tại chỉ cần là dược liệu mà nàng đã gặp thì nàng đều có thể nhận ra được.
Lúc này Mộ Chỉ Ly không còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, mà giống như một nữ hài tử bình thường, đơn thuần và đơn giản. Bỏ xuống vẻ ngụy trang, chỉ có lúc đối diện với những dược thảo quen thuộc nhất nàng mới có thể lộ ra vẻ mặt như thế, đây là sự trong sáng ngây thơ của nàng trong quá khứ.
Hiển nhiên Hồng dược sư cũng cảm nhận được điểm này, hắn biết trên người Mộ Chỉ Ly nhất định có chuyện cũ, tuổi trẻ đạt được tới thành tựu như vậy há lại đơn giản? Sau lưng có bao nhiêu gian khổ có lẽ chỉ mình nàng biết, có điều từ thái độ của Mộ Chỉ Ly hắn cũng có thể nhìn ra là nàng yêu thích thảo dược, thích y thuật xuất phát từ chính nội tâm của nàng.
Trên mặt không khỏi có thêm một tia vui mừng, chỉ có người yêu y thuật từ chính nội tâm mới có thể học y thuật thật giỏi, chỉ điểm này đã đáng giá hắn kính trọng vài phần.
Hai người ở trong hậu viện thảo luận rất nhiều về vấn đề dược thảo, Hồng dược sư phát hiện chỉ cần hắn nói lên vấn đề Mộ Chỉ Ly đều có thể trả lời được, thậm chí còn có thể nói ra nhiều thứ ngay cả hắn cũng không biết, vốn hắn cũng không tin, nhưng sau khi nghiệm chứng hắn mới phát hiện những điều Mộ Chỉ Ly nói là thật.
Hai người hàn huyên tới khuya Mộ Chỉ Ly mới trở về phòng, Hàn Như Liệt vẫn ở trong phòng đợi nàng.
Thấy Mộ Chỉ Ly trở lại, sắc mặt Hàn Như Liệt mới hòa hoãn vài phần, hắn không ngờ hai người lại thảo luận tới tận bây giờ, đã qua mấy canh giờ, cũng may tinh thần lực của hắn vẫn cảm giác được bọn họ đang nghiên cứu thảo luận y thuật.
Nhìn thấy Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Ta đã trở về, vẫn luôn chờ ta a? Ta cùng Hồng dược sư nói chuyện quên mất thời gian, cho nên về muộn một chút.” Nàng cùng Hồng dược sư thảo luận rất nhiều, ở phương diện luyện đan Hồng dược sư đã cho nàng rất nhiều sáng kiến, những điều này là kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm trước, vô cùng trân quý.
Thậm chí những vấn đề khó hiểu mà Mộ Chỉ Ly gặp phải trong lúc luyện đan thường ngày, Hồng dược sư đều giải thích từng cái cho nàng, giống như thể hồ quán đính* (những thứ tinh túy) làm cho nàng hiểu thêm rất nhiều, đồng thời đối với luyện đan càng thêm hiểu biết.
Vốn là luyện chế từ tam phẩm đan dược tiến lên tứ phẩm đan dược rất là khó khăn, dù sao cũng là từ phàm phẩm thăng lên tiên phẩm, song Hồng dược sư lại giới thiệu cặn kẽ những điểm khác nhau của đan dược phàm phẩm và tiên phẩm, làm cho nàng có thêm hiểu biết trực quan, thật đúng là nghe vua nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm, nàng tin rằng ngày mình luyện chế được đan dược tứ phẩm sẽ không còn xa nữa.
Trừ việc đó, Hồng dược sư cũng thỉnh giáo nàng về châm cứu, dùng thái độ thỉnh giáo, chứ không phải là tư thái trưởng giả, chính vì vậy mà Mộ Chỉ Ly càng tôn kính hắn, đây có lẽ là một vị tiền bối tôn kính nhất mà mình biết.
Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly cũng không có giấu diếm, mà đem những kiến thức căn bản của châm cứu nói cho Hồng dược sư, Hồng dược sư vốn có thành tựu rất cao về y thuật, cho nên khi nàng nói hắn hiểu rất nhanh, nhớ tới dáng vẻ Hồng dược sư nghe mình giảng về phương pháp châm cứu xong, bộ dạng khiếp sợ kia làm cho nàng cảm thấy buồn cười.
Mộ Chỉ Ly còn vẽ bức họa kinh mạch cơ thể con người cho Hồng dược sư, bức họa kinh mạch cơ thể con người nàng đã sớm ghi nhớ trong lòng, cho nên vẽ bức tranh này cũng không có gì khó khăn, rất nhanh liền có thể vẽ xong.
Vốn là Hồng dược sư đã có thâm niên khi nhìn thấy bức tranh vẽ kinh mạch con người càng trở nên giống như một học sinh tiểu học, không ngừng hỏi Mộ Chỉ Ly về đặc điểm các huyệt vị, cùng với khi châm cứu thì có tác dụng gì. Mộ Chỉ Ly giảng giải từng thứ một, có điều thời gian ngắn ngủi, cho nên Mộ Chỉ Ly chỉ nói được một phần, song sau khi Hồng dược sư thấy được chỗ y thuật thần kỳ này, cho dù chỉ hiểu rõ được một góc của núi băng tựa như hạt gạo so với mặt trăng, thì hắn cũng cực kỳ thỏa mãn.
Cuối cùng nếu không phải là Mộ Chỉ Ly nhắc thời gian đã không còn sớm, có lẽ bọn họ có thể sẽ hàn huyên đến ngày mai. Theo suy nghĩ của Hồng dược sư hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể ở chỗ này thêm một ít thời gian, có điều Mộ Chỉ Ly cũng phải đi về rồi, dù sao chuyện mình có được tên trong năm người đứng đầu sẽ nhanh chóng truyền về gia tộc, nếu nàng vẫn không trở về, vậy cũng không được tốt.
Thấy dáng vẻ tiếc nuối của Hồng dược sư, Mộ Chỉ Ly viết ra giấy hiệu quả của những huyệt vị trong cơ thể con người, cùng với một ít các phương pháp châm cứu, đến lúc rời khỏi Hoàng thành thì đưa cho hắn, lúc này Hồng dược sư mới thỏa mãn đáp ứng nàng rời đi.Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Hàn Như Liệt tràn đầy sủng nịch vuốt vuốt tóc Mộ Chỉ Ly: “Nàng cũng cần nghỉ ngơi cho tốt.” Tỷ thí lần này Mộ Chỉ Ly bị thương, mặc dù nàng đã trị liệu không còn gì đáng ngại, nhưng nghỉ ngơi thì vẫn tốt hơn.
Mộ Chỉ Ly biết điều gật đầu: “Ta biết, chàng cũng thế.”
Tối nay, Mộ Chỉ Ly cũng không tu luyện, mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm, tối nay nàng ngủ dường như đặc biệt ngon giấc. Hàn Như Liệt nằm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Mộ Chỉ Ly khi ngủ, cũng không nỡ ngủ, có thể nhìn thấy Mộ Chỉ Ly là chuyện hạnh phúc nhất.
Ngày hôm sau, lúc Mộ Chỉ Ly mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ở bên cạnh mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tối hôm qua lúc nàng nghỉ ngơi Hàn Như Liệt nói hắn một lúc sau sẽ rời đi, song vì mỏi mệt cộng thêm không có tâm tư phòng bị, nên nàng rất nhanh đã ngủ say, không ngờ tới cả một đêm hắn không có rời đi, còn ngủ ở bên cạnh mình.
Nhìn gương mặt tà mị như được đao gọt, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi lộ ra một tia phiếm hồng, song tay nàng không khỏi xoa lên mặt Hàn Như Liệt, hôm nay hắn ngủ chân mày không có nhăn lại, mà lộ ra vẻ cực kỳ yên ổn.
Song, một khắc sau Mộ Chỉ Ly không khỏi kinh hô thành tiếng, bởi vì tay của Hàn Như Liệt đã nắm lấy tay nàng, thì ra Hàn Như Liệt không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Nương tử, nàng chiếm tiện nghi của vi phu, nhưng lại bị ta bắt được a!” Hàn Như Liệt nói đùa, có điều trong mắt cũng là nhu ý nồng đậm, loại cảm giác ấm áp này làm cho hắn cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Nghe vậy, sắc hồng trên mặt Mộ Chỉ Ly lại càng thêm đậm, tay nhỏ bé cố gắng rút ra khỏi tay Hàn Như Liệt, nhưng Hàn Như Liệt vẫn nắm thật chặt, làm cho nàng chạy không thoát.
Hàn Như Liệt nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly như vậy, không khỏi bật cười: “Ha ha, nương tử, nàng chột dạ a!”
Nghe Hàn Như Liệt nói, Mộ Chỉ Ly cũng bĩu môi: “Ai bảo ngươi nằm bên cạnh ta. . . . . . . . .”
“Nếu như có thể, ta luôn muốn nằm bên cạnh nàng.” Hàn Như Liệt kéo bàn tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nếu có thể như lời nói, hắn thật lòng vẫn có thể tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ làm cho hạnh phúc kéo dài như thế.
Mộ Chỉ Ly vốn chuẩn bị phản bác, song nhìn thấy dáng vẻ mong mỏi của của Hàn Như Liệt, lời nói cũng bị nàng thu lại, tùy ý để cho Hàn Như Liệt nắm tay: “Chờ ta, ta nhất định từ chiến trường Thiên Huyền trở về!”
Nàng biết lý do Hàn Như Liệt cảm khái, chiến trường Thiên Huyền là nơi mà nàng phải đi, chỉ có đi nơi đó mới có thể thực hiện được mục tiêu của mình, thật ra thì trừ tìm kiếm mẫu thân, trị khỏi bệnh cho phụ thân, còn có một nguyên nhân, đó là làm cho mình trở nên cường đại, làm cho mình có đủ tư cách đứng bên cạnh hắn.
Nàng biết hắn ưu tú, cũng hiểu rõ là hắn không quan tâm, hắn không cần nhưng không có nghĩa là nàng cũng không cần, nàng không muốn trở thành người là lúc nào cũng cần Hàn Như Liệt bảo vệ, thậm chí sẽ trở thành người mang lại gánh nặng cho hắn, cho nên nàng nhất định phải làm như vậy!
“Biết rồi.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm lên tiếng, lại nằm xuống, nhìn trần nhà mà trong mắt nàng toàn là những cảm xúc phức tạp.
“Được.” Hàn Như Liệt trả lời một cách kiên định.
Hôm nay bọn họ không tiếp tục ở lại thành Bạch Hồng mà về thẳng thành La Thiên, người Nguyễn gia cũng không xuất hiện, có lẽ bọn họ lo lắng Hồng dược sư tức giận, lúc này bọn hắn cũng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Nguyễn gia, nghĩ gì bọn họ cũng không cần biết.
Ba ngày sau, đoàn người đứng trước cổng thành của thành La Thiên, trên mặt Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự đều lộ ra chút kích động, có lẽ là vì lần tham gia cuộc thi cả nước này lúc nào cũng gặp phải tử vong, cho nên khi về đến nhà cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không thấy, làm cho bọn họ rất là nhớ nhung.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly tiến vào thành La Thiên, chung quanh có rất nhiều người, so với lúc Nguyễn Ngọc Hành trở về thành Bạch Hồng còn muốn khoa trương hơn, dù sao thành Bạch Hồng là một chủ thành có người tiến vào trong năm người đứng đầu cũng không tính là quá mức ly kỳ, trước kia cũng đã từng có, nhưng thành La Thiên một thành trì nhỏ như vậy cũng có thể có.
Trừ Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly là người thứ hai của thành La Thiên đạt được thứ hạng trong cuộc thi cả nước từ trước đến nay, hơn nữa nàng lại là nữ nhân, chuyện này làm cho mọi người cực kỳ chú ý, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chưa trở về bọn họ đã bắt đầu thảo luận chuyện này, hơn nữa lại còn sôi nổi hơn bất cứ chuyện nào trong quá khứ.
Danh tiếng của Mộ Chỉ Ly ở thành La Thiên vốn đã đủ lớn, nay đã hoàn toàn trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất ở thành La Thiên, cho dù là người bán đồ ăn bình thường cũng biết tên Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly ở trong miệng bọn họ đã trở thành truyền thuyết thần kỳ, thậm chí còn không tự chủ được, Mộ Chỉ Ly đã trở thành sự kiêu ngạo của cả thành La Thiên, mỗi người khi ngắc tới Mộ Chỉ Ly là người thành La Thiên, trên mặt đều toát lên một tia tự hào, điều này làm cho bọn họ khi trao đổi với những thành trì khác, đều cảm thấy có mặt mũi thật lớn.“Mau nhìn xem! Mộ gia Tam tiểu thư đã trở lại!”
“Đúng vậy a, thật không nghĩ tới thực lực của Mộ gia Tam tiểu thư lại mạnh như vậy, ở trong cuộc thi cả nước lại đạt được thứ hạng, quả thực chính là thần tượng của ta!”
“Còn không phải sao, Mộ gia ở thành La Thiên này không thẹn là đệ nhất gia tộc rồi, nghe nói hôm qua phong thưởng của hoàng gia đã tới đây a! Thật là làm cho người ta hâm mộ. . . . . . . . . . . .”
Lúc này bọn họ đã quên mất Mộ gia Tam tiểu thư vốn là sỉ nhục của thành La Thiên trong miệng bọn họ, ở nơi này trong một khoảng thời gian thật ngắn từ sỉ nhục biến thành kiêu ngạo, mọi người là như vậy, sau khi nhìn thấy hào quang bao phủ trên người Mộ Chỉ Ly, đã quên mất Mộ Chỉ Ly trước kia là một người không thể chịu nổi.
Tô Dự nói với đám người Mộ Chỉ Ly một chút rồi liền trở về Tô gia, hắn cũng không có lý do gì để đi Mộ gia, huống chi người trong nhà còn đang chờ hắn.
Lúc đám người Mộ Chỉ Ly tiến về phía Mộ gia, từ rất xa đã nhìn thấy Mộ Kình Lệ cùng chư vị trưởng lão đang đứng ở cửa nghênh đón bọn họ trở về.