Jurgen khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ biết anh là một thám tử nổi danh.”
Đây là lý do gì vậy chứ? Klein không dám hỏi nhiều, hắn lập tức đứng dậy, theo đằng sau Jurgen mặc lễ phục màu đen đặt may riêng, không nhanh không chậm ký tên xong, rời đi.
Khác với thời tiết lần trước hắn được đối phương bảo lãnh ra khỏi cục cảnh sát, lúc này trời không đổ mưa, chỉ có mây mù dày đặc che khuất mặt trăng đỏ và trời sao, đường đi toàn nhờ vào đèn khí gas hai bên chiếu sáng.
“Tôi xin chân thành cảm ơn! Lại lần nữa làm phiền anh rồi!” Klein bước nhanh hai bước đến bên cạnh Jurgen.
Jurgen nghiêm túc nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Không cần cảm ơn, đây là nghề của tôi, 2 bảng.”
“…” Klein nghiêm túc đánh giá đối phương, lộ ra nụ cười, “Được.”
Dạo gần đây ví tiền của hắn khá dày, lập tức lấy ra hai tờ tiền mệnh giá 1 bảng.
Jurgen không khách khí, nhận lấy thù lao.
“Nếu anh muốn thành lập quan hệ hợp tác chính thức, vậy về sau mỗi lần đến cục cảnh sát, tôi chỉ thu 1 bảng. Tất nhiên nó không bao gồm loại có tình tiết vụ án nghiêm trọng. Anh cần phải hiểu, chi phí mà tôi thu phải giao một phần lớn cho sở sự vụ.”
Nói như thể về sau tôi sẽ thường xuyên được mời đến cục cảnh sát uống trà ấy… Phi, bọn họ còn chả thèm cho trà, cả một ly nước cũng không có nữa là! Klein còn chưa kịp trả lời thì lại nghe thấy luật sư Jurgen bổ sung:
“Đối với một thám tử nổi danh thì ra vào cục cảnh sát thường xuyên là chuyện sẽ gặp phải, thuộc về đặc điểm nghề nghiệp. Ừm, tôi biết, mỗi một vị thám tử tư đều có các vấn đề như mang theo súng phi pháp, xâm phạm vào nhà người khác trái phép…vv.”
“Cách xử lý lần này của anh rất tốt, cảnh sát không tìm được chứng cứ chứng minh anh mang theo súng phi pháp. Hơn nữa giải thích về mùi thuốc súng trên người anh khá đầy đủ, cái tên của câu lạc bộ Cragg đã đủ để lấy được sự tin tưởng của bọn họ, bằng không rất có khả năng anh phải đến tòa án trị an một chuyến. Cho nên anh cũng không phải là kẻ bị tình nghi mà là một công dân tốt, một công dân tốt sau khi nhặt được súng còn chủ động giao nộp, không cần phải bị soát người kiểm tra nữa.”
Được rồi… Nhưng tôi lỗ mất một khẩu súng và một hộp đạn, tận mấy bảng, còn cả tiền phí luật sư… Klein nặng ra một nụ cười, nói: “Tôi hiểu rồi, luật sư Jurgen, chúng ta thành lập quan hệ hợp tác chính thức đi.”
Jurgen nhếch khóe miệng, dùng nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp vươn tay nói: “Hợp tác vui vẻ. Từ tận đáy lòng tôi hy vọng có thể ít gặp anh ở sở cảnh sát.”
Đó không phải chuyện tôi có thể quyết định được… Klein mỉm cười tự giễu.
…
Trở về số 15 phố Minsk, Klein dùng cách ngâm nước nóng để khiến bản thân thư giãn.
Nhưng vào lúc này hắn lại lần nữa nghe được tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp, mang máng nghe ra là giọng nữ.
Tiểu thư Chính Nghĩa? Lần này là chuyện của Lanlus có manh mối? Klein chợt đứng bật dậy khỏi bồn tắm, nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo, sau đó lên màn sương mù xám.
Klein nhìn ngồi sao đỏ thẫm đang không ngừng phình ra co lại, hắn phóng linh tính bao phủ nó, lựa chọn lắng nghe:
“Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này…”
“Ngài Kẻ Khờ tôn kính, điều tra Lanlus xuất hiện vấn đề…”
Chính Nghĩa không biết tại sao lại mặc nguyên cây trắng, cô nàng kể lại đầu đuôi sự cố nổ khí ga ở phố Dharavi và Gavin trượt chân chết chìm.
Là một Người Đọc Tâm mới vào nghề, cô nàng không thêm suy đoán của mình vào, để tránh ảnh hưởng đến phán đoán của ngài Kẻ Khờ.
Nghiêm túc lắng nghe xong, Klein nhíu mày, thấy phản ứng của hung thủ quá khích đến mức khó mà tưởng tượng được.
Khác với Trung Tướng Gió Lốc Zilingus, Lanlus là một tên tội phạm lừa đảo, phát hiện có gió thổi cỏ lay phải lập tức chuyển đến nơi khác mới là bản năng nghề nghiệp, gã chẳng có lý do để truy tìm ngược lại, đồng thời giết hại người đang tìm kiếm gã.
Nếu gã cứ làm như vậy, thợ săn tiền thưởng của quận Đông sẽ chết hết 80%, vậy thì sẽ gây nên náo động, khiến vụ án bị tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hoặc là Trái Tim Máy Móc tiếp quản!
Ừm… Trong nghi thức khẩn cầu Chúa Sáng Thế Chân Thật ban con nối dõi, chỗ tốt Lanlus nhận được khiến gã điên rồi? Điều này rất phù hợp với phong cách của Chúa Sáng Thế Chân Thật… Nhưng vấn đề ở chỗ một tên điên rất khó che giấu bản thân, ngoại trừ ẩn nấp… Klein rơi vào trầm tư, không vội trả lời tiểu thư Chính Nghĩa.
Hắn đọc báo, biết sự cố nổ khí gas nọ, thế nên hắn dùng cách xem bói trong mơ, nhớ lại nội dung cụ thể. Tiếp đó hắn viết ra câu xem bói mới:
“Manh mối vụ nổ ở phố Dharavi.”
Trong lúc đọc thầm, hắn dựa vào lưng ghế, tiến vào cảnh trong mơ, nhìn thấy một khu nhà trọ xanh xám ba tầng.
Khu trọ ba tầng đó có phòng mất cửa sổ, nửa bên vách tường sụp đổ, che đầy vết tích bị nổ.
Hình ảnh nhanh chóng vỡ vụn, Klein tỉnh lại, ngón tay gõ nhẹ lên mép chiếc bàn dài, lặng lẽ lẩm bẩm: “Manh mối nằm ở hiện trường vụ án?”
“… Ý của gợi ý này cũng có thể là hung thủ vẫn đang theo dõi chặt chẽ hiện trường vụ án, muốn giải quyết người tới dò xét chuyện này.”
“Ừm… Như vậy gã sẽ có thể tìm được người gần đây treo thưởng tìm kiếm Lanlus.”
“Mình sẽ cải trang tới đó đi một vòng, không tiến vào hiện trường vụ án, chỉ đi xung quanh nơi đó, xem thử có phát hiện được hung thủ hay không. Dù gã không phải là Lanlus, những chắc chắn sẽ có quan hệ với nhau, có thể thông qua gã tìm được Lanlus.”
“Nhưng khẳng định gã sẽ ẩn nấp rất bí mật, mình nên làm sao để tìm được gã trong tình huống không khiến gã chú ý đây?”
Một ý nghĩ lóe qua, ánh mắt Klein nhìn về phía Con Mắt Đen Tuyền trên chiếc bàn dài đồng đen, đây là đặc tính phi phàm của Bậc Thầy Điều Khiển Rối Rosago.
Trong thế giới hiện thực, mình không thể dùng vật này điều khiển những sợi dây kỳ quái nọ, bởi vì nguyền rủa tinh thần của Chúa Sáng Thế Chân Thật vẫn còn, tiếp xúc vượt quá một mức nào đó sẽ gây nên tổn thương không thể nghịch chuyển được. Nhưng nếu chỉ là sử dụng tạm thời, thông qua những sợi dây để tìm kiếm người đang ẩn nấp thì mình vẫn có thể chịu đựng được, giống như lúc trước dùng để xác nhận tiểu thư vệ sĩ đã đi hay chưa vậy… Klein nheo mắt, tháo dây chuyền quả lắc xuống, xem bói độ nguy hiểm chuyến đi lần này.
Đáp án là khẳng định, nhưng biên độ xoay tròn không lớn, không nhanh.
“Có thể chấp nhận…” Klein im lặng vài giây, trở lại thế giới hiện thực.
Tiếp đó hắn dùng cách thức tự mình kêu gọi mình, lấy Con Mắt Đen Tuyền xuống bỏ vào trong hộp thuốc lá sắt, mang về phòng ngủ.
Klein thay đổi quần áo, dán râu, chuẩn bị đầy đủ. Hắn đi đến trước tấm gương lớn, quan sát bản thân bây giờ.
Cảm giác nhã nhặn thấp thoáng đã bị đống râu dán đầy mặt che kín hết, đôi mắt màu nâu như một đầm nước cổ xưa, như thể đang cất giấu và phong ấn một thứ gì đó. So với lúc ở thành phố Tingen, Klein suýt chút nữa đã không nhận ra được chính mình.
Vươn bàn tay, sau đó nắm chặt lại thành nấm đấm, hắn nói với gương bằng một chất giọng trầm khàn: “Đội trưởng, đây là bước đầu tiên để tôi báo thù cho anh.”
Lời vừa dứt, hắn nhìn thấy bản thân trong gương nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười xán lạn.