“Rượu ngon.” Minh Thịnh Lan khen, sau đó hơi nhíu mày: “Nhưng mà… sao lại có chút…” Hắn bỗng nhiên quát: “Rượu có độc!” Tiếp theo định nhảy lên, nhưng lực bất tòng tâm trực tiếp ngã xuống đất.
Đáy lòng Hàn Nhạn Khởi thoáng reo hò, nâng Minh Thịnh Lan dậy: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị thương.”
Minh Thịnh Lan thấy hắn không có vẻ gì ngạc nhiên, nhăn mày nói: “Nhạn Khởi, chuyện này…”
Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Ngươi trúng thuốc rồi.”
Minh Thịnh Lan gật đầu.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Là ta hạ đó.”
Minh Thịnh Lan sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại làm trò quỷ gì thế?” Hắn không hoài nghi Hàn Nhạn khởi muốn hại hắn.
Hàn Nhạn Khởi thong thả đặt tay hắn lên vai mình, đỡ người lên giường rồi tự mình ngồi xuống, chậm rì rì nói: “Ta cảm thấy thời cơ đến rồi, chịch thôi!”
Đầu tiên Minh Thịnh Lan theo bản năng vui vẻ, sau đó lập tức phát hiện ra điều không đúng, nhạy bén hỏi: “Thế có liên quan gì đến chuyện ngươi hạ thuốc ta?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Có liên quan chớ, không hạ thuốc thì sao ta bẹp bẹp ngươi được?”
“Ngươi muốn chịch ta?” Minh Thịnh Lan cảm thấy vô cùng buồn cười, nếu hiện tại hắn có sức lực, đã sớm chỉ vào chóp mũi mình chất vấn Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi tự nhiên nói: “Ờ, ngươi chính là vợ tương lai của ta.”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười, hắn biết Hàn Nhạn Khởi nhất định nhầm lẫn cái gì rồi, có chồng nào mà chui vô lòng vợ ngủ mỗi đêm? Đó gọi là gì, con dâu nuôi từ bé hả?
Ngón tay Hàn Nhạn Khởi đẩy thắt lưng hắn ra: “Nếu hôm nay thành công, ta sẽ cho ngươi biết diễm qua của ngươi có tác dụng thần kỳ thế nào.”
Sắc mặt Minh Thịnh Lan có phần khó coi: “Ngươi thật sự…”
Hàn Nhạn Khởi tự tin nói: “Ta sẽ chịch ngươi.”
Hắn đè trên người Minh Thịnh Lan, cưỡi lên eo. Chiếc giường này thật mềm mại, mềm mại đến nỗi bọn họ vừa nằm đã lõm xuống, khăn trải giường ấm áp làm bằng tơ tằm thêu hình uyên ương đan cổ ái muội.
Hàn Nhạn Khởi cúi đầu hôn hắn, đầu lưỡi miêu tả đôi môi, hương vị nhẹ nhàng của rượu quanh quẩn giữa môi răng. Minh Thịnh Lan khép hờ mắt, dưới những cái hôn của Hàn Nhạn Khởi, nhẹ giọng nói: “Quên đi, tùy ngươi.”
Hàn Nhạn Khởi nào biết trong lòng Minh Thịnh Lan trăm ngàn giãy giụa đau khổ mới nghĩ thông suốt chuyện ai trên ai dưới không quan trọng, đã thích rồi thì còn để ý trên dưới làm gì?
Hàn Nhạn Khởi cười đến mi mắt cong cong: “Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Sau khi say gương mặt Minh Thịnh Lan ửng đỏ, mắt khép hờ, lông mi dày như lông chim che khuất đôi mắt đen tuyền, chỉ thấy được một chút ánh sáng.
Hàn Nhạn Khởi dán môi lên mắt Minh Thịnh Lan, đầu lưỡi liếm láp mí mắt hơi mỏng, lẳng lơ trêu đùa. Minh Thịnh Lan hô hấp nặng dần, đúng như Hàn Nhạn Khởi nói, thân thể hắn dù là vị trí nào cũng có thể khiến người ta sung sướng muốn chết.
Tim Hàn Nhạn Khởi bắt đầu nhảy loạn xạ, rõ ràng còn chưa làm gì mà sao run rẩy như con thỏ vậy cà? Hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Kỹ năng lột đồ của Hàn Nhạn Khởi rất cao siêu, thoắt cái quần áo Minh Thịnh Lan đã bị lột sạch.
Hắn cưỡi lên người Minh Thịnh Lan, định cúi người gợi lên dục vọng của người dưới thân, nào ngờ một lát sau Hàn Nhạn Khởi phát hiện mình không thể khống chế nổi bản thân, thoáng đã mềm nhũn như vũng nước.
Hàn Nhạn Khởi nhăn mày, tình huống này hắn nghĩ tới rồi, may mà Thạch Nhạn Tam cũng đã chuẩn bị thuốc tráng dương loại mạnh. Hàn Nhạn Khởi bí mật lấy thuốc ra từ đầu giường bỏ vào miệng. Hắn không tin, chẳng lẽ diễm qua của Minh Thịnh Lan có thể khắc chế tất cả mọi thứ?
Trên đời không có gì là vô địch tuyệt đối.
Hàn Nhạn Khởi yên lặng chờ thuốc phát huy tác dụng. Thạch Nhạn Tam nói thuốc này rất mãnh liệt có hiệu quả nhanh, nhưng Hàn Nhạn Khởi chờ đến tận khi Minh Thịnh Lan nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, cũng không thấy “mãnh hổ uy dũng” xuất hiện mà ngược lại càng giống như “mèo con hứng tình”.
Minh Thịnh Lan nghi hoặc nhìn hắn, sao thế?
Hàn Nhạn Khởi bĩu môi, ủy khuất nói: “Hắn… Ta”
“Làm sao vậy?” Minh Thịnh Lan thắc mắc, vì sao Hàn Nhạn Khởi đột nhiên ngừng động tác?
Hàn Nhạn Khởi khóc không ra nước mắt, nức nở nói: “Diễm qua của ngươi là thứ quái quỷ gì thế? Uống thuốc tráng dương rồi vẫn không nằm trên được?!” Hiện tại hắn đã hiểu, dù trên đời không có thứ vô địch tuyệt đối nhưng Minh Thịnh Lan là vô địch với hắn.
Sau một lúc lâu, Minh Thịnh Lan mới bất đắc dĩ nói: “Hóa ra nó có tác dụng kỳ diệu như vậy, thế thì không trách ta được.”
Thật ra Minh Thịnh Lan cũng có chút buồn bực, vất vả lắm hắn mới nghĩ thông suốt chuyện trên dưới, cắn răng cho Hàn Nhạn Khởi chịch. Nào ngờ bây giờ Hạn Nhạn Khởi lại nói mình không nằm trên được.
Nên vui hay buồn đây?
Hiện tại Hàn Nhạn Khởi cực kỳ khó chịu, hắn chẳng những không chịch nổi Minh Thịnh Lan mà vì khi nãy uống thuốc tráng dương, trong phòng lại đốt hương trợ hứng, thêm cái diễm qua của Minh Thịnh Lan khiến cho đôi mắt hắn ướt át cả người vô lực, trông còn giống người trúng xuân dược hơn cả Minh Thịnh Lan.
Nếu Minh Thịnh Lan chưa bị trúng thuốc còn đỡ, cùng lắm là hai đứa sờ sờ sục sục chút là ổn. Nhưng giờ Minh Thịnh Lan không thể động đậy, khiến Hàn Nhạn Khởi muốn rớt nước mắt.
Hết cách, Hàn Nhạn Khởi đành phải ngồi cạnh Minh Thịnh Lan “quay tay”, chớp mắt lại thấy Minh Thịnh Lan dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, kiểu gì cũng không quay được.
Hai người cứng ngắc nhìn nhau một lúc, Hàn Nhạn Khởi mới bò dậy ngồi lên eo Minh Thịnh Lan, dùng chú trym đã hót dán chặt vào người ta.
Hai chú trym nóng rực cách một tầng vải mỏng hót cùng nhau, nóng hổi như trym lửa, chạm một tí là khiến da đầu nứt toạc vì khoái cảm. Hàn Nhạn Khởi suýt nữa mềm nhũn ngã xuống người Minh Thịnh Lan, cố gắng dùng khuỷu tay chống hai bên, hơi cúi xuống là có thể hôn. Trym Hàn Nhạn Khởi cọ với trym Minh Thịnh Lan, hắn vừa thở dốc vừa đưa tay nựng hai chú trym.
Hắn thông thạo vô số kỹ xảo nhưng lúc này không dùng được nữa, chỉ có thể dựa vào Minh Thịnh Lan, ra sức di chuyển ngón tay, muốn khóc quá à! Lòng bàn tay nhẵn nhụi vỗ đầu hai chú trym, khiến khoái cảm kéo đến như thủy triều. Hàn Nhạn Khởi chỉ có thể tự thân vận động, dù ngón tay mỏi rã rời nhưng không dừng được cho đến khi tiết ra cùng nhau.
Không đủ…
Cả người Hàn Nhạn Khởi mệt mỏi lắm rồi, nhưng trym vẫn cứ líu lo.
Hắn muốn lớn tiếng gọi Thạch Nhạn Tam mang thuốc giải tới, nhưng nhớ ra mình đã nói với Thạch Nhạn Tam trong vòng hai tiếng phải khóa kỹ cửa, cũng nhớ Thạch Nhạn Tam bảo là dù người bên trong kêu rát cổ họng cũng không ai nghe…
Minh Thịnh Lan nằm phơi thây đằng kia hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, ánh mắt vô tội nhìn Hàn Nhạn Khởi, rõ ràng đang nói: Nhìn đi, chuyện này không trách ta được!
