“Cẩn thận nghĩ lại, trong quá trình Thông linh, Rafter Pound dường như thật sự không nói dối, có điều lời nói thật đó chỉ là một phần… Duy trì gia tộc, nhớ kỹ vinh quang, có thể ám chỉ gia tộc Pound, cũng có thể ám chỉ gia tộc Tudor…”
Mạch suy nghĩ của Klein dần dần trở nên rõ ràng, đã có được một phán đoán chỉnh thể đối với chuyện này:
Nhìn từ thái độ hiện nay của Rafter Pound, trong tình huống không có trợ giúp từ bên ngoài thì ác linh đó không thể nào trốn thoát, bằng không vị Tòng nam tước này đã sớm nghĩ cách tự cứu mình rồi. Mặc kệ ác linh có tới tìm gã hay không, miễn là đối phương thoát khỏi phong ấn sẽ gây tai họa. Vậy chuyện di tích dưới lòng đất sẽ không thể giấu vương thất và giáo hội được nữa, đến lúc đó, Rafter tất nhiên sẽ bị liên lụy… Căn phòng đối diện bị sụp đổ nhưng không ảnh hưởng đến lực lượng trói buộc ác linh, điều này chứng tỏ chỉ cần không trực tiếp phá hủy căn phòng trong cùng thì ác linh không thể nào trốn thoát được…
Ừ… Kế hoạch rất rõ ràng, tìm Kaspars mua thuốc nổ, cho nổ sập cửa ra vào, để không ai vào được nữa, để ác linh đó vĩnh viễn bị chôn vùi dưới lòng đất. Ha, chờ mình có đủ thực lực, có thể xem xét đi giải quyết nó, giúp dân chúng Backlund diệt trừ mối tai họa ngầm này triệt để, thuận tiện thu hoạch vài vật phẩm có giá trị…
Nhưng mà phải cho nổ thế nào mới an toàn đây? Mình chẳng hiểu biết gì về thứ này cả… Có lẽ, Kaspars có quen biết tên chuyên gia thuốc nổ nào đó? Dù sao ông ta cũng là thương nhân vũ khí chợ đen.
Klein nhanh chóng quyết định phương án, quyết định tối mai lại đi tìm Kaspars, tranh thủ trong tuần này giải quyết xong chuyện di tích dưới lòng đất.
Còn về quan hệ thật sự giữa gia tộc Pound và gia tộc Tudor, sự khác thường của Rafter Pound, hắn chẳng muốn tìm hiểu sâu chút nào.
“Liên quan gì tới mình chứ!” Klein lẩm bẩm một câu, nhanh chóng rời khỏi sương mù xám, quay trở về thế giới hiện thực.
…
Sáng thứ sáu, Klein vẫn ra ngoài khá sớm, giả bộ mình rất bận.
Nhưng thực tế thì hắn lại đến câu lạc bộ Cragg tập bắn súng, đọc báo, thời gian trôi qua khá là thích thú.
Đến thời gian trà chiều, hắn đã lăn lộn ở đây sắp hết cả một ngày đang chuẩn bị rời đi, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vị chủ thuê trước Mary Gaelle và thầy dạy cưỡi ngựa Taslim Dumont đồng thời tiến vào câu lạc bộ.
Đi cùng bọn họ còn có rất nhiều quý ông mặc lễ phục hai hàng cúc và những quý cô váy áo xinh đẹp hóa trang tinh xảo, trong đó có cả phóng viên Báo Daily Observer – Mike Joseph.
“Ồ, thám tử Moriarty, trùng hợp quá nhỉ.” Mike có đôi mắt mê người nhưng làn da lại khá thô ráp chủ động chào hỏi.
Klein mỉm cười trả lời: “Anh phòng viên, tin tức của anh đã điều tra xong rồi hả?”
“Xong rồi, nhờ có sự giúp đỡ của anh! Tôi giới thiệu với mọi người, đây là đại thám tử nổi tiếng, anh Sherlock Moriarty, bạn tốt của Taslim.” Mike vung cánh tay nói.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, Mike tiếp tục nói: “Tôi đại khái đã tìm hiểu rõ Capim là ai, lúc nào rảnh tôi sẽ nói kỹ càng cho anh biết. Tóm lại, tôi đã có đầy đủ lý do để tin tưởng, cái chết của Sybel là do bắt chước phạm tội chứ không phải do tên sát thủ liên hoàn đó làm. Ha ha, ngày mai, ngày mai anh có thể thấy tin tức điều tra của tôi trên báo.”
“Giống với suy đoán của tôi.” Klein mỉm cười trả lời.
Lúc này, Mike như thể nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nói với Mary Gaelle: “Tôi và bà hẹn một cuộc phỏng vấn đặc biệt nhé, liên quan đến tình hình ô nhiễm bầu không khí ở Backlund và phương án giải quyết. Có điều, bà phải trao đổi với ngài tổng biên tập tòa soạn báo của tôi trước, quyết định trang bìa và thời gian.”
Hai mắt Mary lập tức tỏa sáng, nói: “Được, rất cảm ơn! Mike, làm sao tôi lại không nghĩ đến biện pháp tuyệt với này chứ!”
Đây là tuyên truyền và tạo thế để tiến vào ‘Ban điều tra ô nhiễm không khí Vương quốc’? Vị phóng viên Mike này có kinh nghiệm thật phong phú ghê nhỉ… Báo Daily Observer tuy không phải tốt nhất, nhưng số lượng phát hành khá lớn… Hôm nay Mary đột nhiên đến đây, là bởi vì mấy vị nghị sĩ Hạ viên tham gia câu lạc bộ muốn tới? Loại hình thức câu lạc bộ tư nhân này đúng là rất phù hợp với chính trị và làm ăn… Klein như hiểu ra, nói lời tạm biệt.
Trước khi trở thành Người Không Mặt, hắn không muốn xen vào kiểu sự vụ cao cấp này.
…
Chạng vạng tối, trong tòa nhà nào đó ở quận Đông.
Williams bận rộn cả ngày tiến vào căn phòng thuê nhỏ hẹp, đang định thay chiếc áo khoác, lấy ít tiền mặt đến quán rượu uống một bữa, đồng thời thuận tiện giải quyết luôn bữa tối ở đó.
Trong hoàn cảnh âm u mờ tối, động tác mặc áo khoác của gã chợt ngưng trệ.
Gã nhìn thấy một bóng đen đang đứng cạnh cửa sổ, khuôn mặt của bóng đen bị mũ trùm che khuất hoàn toàn.
“Ai bảo mày tìm kiếm Lanlus?” Bóng đen trầm giọng hỏi một cách từ tốn.
Williams nhanh chóng mặc áo khoác, nuốt nước bọt, nói: “Một người bạn của tôi, thợ săn tiền thưởng.”
Thợ săn tiền thưởng chính là chỉ người mạo hiểm lấy các loại giải thưởng truy nã làm nguồn thu nhập chính, ở quận Đông, ở Backlund có không ít.
“Tại sao hắn ta lại đột nhiên bắt đầu tìm kiếm Lanlus? Đây là giải thưởng truy nã treo từ rất lâu rồi.” Bóng đen đó cực kỳ cao, từng bước từng bước đi đến trước người Williams.
“Tôi không biết, có lẽ cô ấy chỉ muốn thay đổi mục tiêu xem sao.” Williams hơi lui về sau.
Bóng đen nọ trầm giọng truy hỏi: “Cô ta là ai?”
Williams lập tức lâm vào giãy dụa, qua vài giây mới run rẩy đáp: “Hugh, Hugh Durza, tôi không biết cô ấy ở đâu.”
“Rất tốt, rất thành thật.” Bóng đen nọ đưa tay vỗ lên người Williams, không hỏi nhiều nữa, đi về phía cửa.
Williams lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cho rằng kinh nghiệm hắc đạo phong phú đã giúp được bản thân. Lúc không cần cậy mạnh thì không nên cậy mạnh!
Đúng lúc này, gã nhìn thấy bóng đen búng tay một cái.
Tách!
Suy nghĩ của Williams ngưng lại, thân thể gã lập tức chia năm xẻ bảy, bắn ra bốn phương tám hướng, khiến mặt đất và trên tường toàn là máu thịt.
Tiếp đó bóng đen kia chặt đứt đường ống khí gas nơi này. Trong tiếng xì xì, gã ta cầm ngọn nến trên bàn của Williams lên, vuốt nhẹ tim nến.
Bóng đen lập tức rời khỏi, mấy phút sau, ngọn nến bỗng tự mình thắp sáng!
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh nhấn chìm tất cả.