Trưởng công chúa đau khổ giải thích nói:
– Đây là chuyện không thể làm khác được, năm đó ta có thai, lại không đành lòng làm hỏng tiền đồ của ngươi, mới một mình nuôi dưỡng nàng lớn lên, những năm gần đây, ta ở trong cung giúp đỡ ngươi, lấy ngân lượng trong nội khố cho ngươi sử dụng lẽ nào ngươi không có một chút tình cảm nào sao?
Thanh âm của Tể Tướng ở trong kiệu phát ra hàn khí mãnh liệt, Lâm Nhược Phủ nhỏ giọng gào thét nói rằng:
– Tiền đồ của ta sao? Từ trước tới nay, ta đã bao giờ chủ động muốn cái tiền đồ như thế này chưa? Năm đó là một thư lang nghèo kiết xác, nay trở thành một đời tể tướng, dường như nở mày nở mặt lắm, nhưng ngay cả con gái cũng không được thấy, sinh được nhi tử, nhưng,…
Hắn nghiến rằng trong kiệu nói vọng ra:
– …Nhưng lại chết thảm một đứa, cái gì là tiền đồ của ta, ta muốn cái gì đây. Đó chỉ là quyền lực ngươi muốn, ngươi không cam lòng gả cho một người trọn đời không thoát khỏi chữ Phò mã, yên yên ổn ổn sống hết nửa đời sau mà thôi, chẳng lẽ chuyện này ta phải tạ ơn ngươi sao?
Trưởng công chúa nghe thấy những lời này, trong lòng giận dữ khóc mắng:
– Lâm Nhược Phủ, việc đã tới nước này, ngươi còn nói ra những lời hỗn trướng đó sao. Nếu ngươi không thực sự cam lòng, năm đó điều người vào Đô Sát viện nhậm chức, vì sao ngươi không nói lời nào? Cho ngươi tiến vào Hàn Lâm viện vì sao ngươi không nói quá khó? Cho người tới Lại Bộ Thị Lang nhận chức sao ngươi không nói mình không làm được? Lúc ngươi từng bước từng bước thăng chức, ngươi không nhớ tới công lao của ta, hôm nay hơi có chút không thuận lơi, ngươi liền lập tức phát tiết lên người ta là sao!
– Tốt, Duệ nhi.
Nghe thanh âm của Trưởng công chúa ngày càng cao, thanh âm của Lâm Nhược Phủ yên tĩnh lại, nói nhưng vẫn vô cùng oán thán:
– Ta thà rằng ngươi làm một người đàn bà chanh chua, cũng không muốn ngươi vĩnh viễn mang cái dáng vẻ bi thương như thế, ngươi có biết không, như vậy rất khiến người ta chán ghét đi.
Trưởng công chúa bị tức không nói được thành lời.
– Về phần hôn sự của Thần nhi, ta quyết định rồi, ta quan sát Phạm Nhàn đó rồi, mặc kệ hắn là người như thế nào, nhưng chí ít cũng là một người không dễ dàng chết đâu.
Lâm Nhược Phủ lạnh lùng nói rằng:
– Ta không muốn nữ nhi của ta biến thành một quả phụ.
Trưởng công chúa lên án mạnh mẽ nói:
– Hôm nay có phải ngươi bị ấm đầu không, Củng nhi mới bị mưu hại, ngươi vội vàng mượn hơi Phạm gia, lẽ nào ngươi thật sự tin lời lão cẩu Trần Bình Bình kia nói, Tứ Cố Kiếm có thân phận thế nào, sao có khả năng tới kinh đô giết người! Nói không chừng cũng là do Phạm Kiến đứng sau màn làm chủ.
Lâm Nhược Phủ lạnh lùng nói:
– Người chết là nhi tử của ta, ngươi nghĩ rằng ta không có đi nhìn hắn lần cuối sao? Vết thương là không thể che giấu được, Tứ Cố Kiếm kiếm ý sắc bén nhưng tùy tính, cho dù ta nhận nhầm đi, vị kia ở quý phủ cũng sẽ không nhận nhầm.
Thấy không thể thuyết phục được đối phương, Trưởng công chúa ngữ khí mềm ra, cầu xin nói:
– Ngươi đợi ta kiểm tra lại, cho dù ngươi không thương tiếc ta, nhưng cũng đừng gả Thần nhi vào Phạm gia.
Một hồi trầm mặc, Lâm Nhược Phủ rốt cuộc cũng mở miệng nói rằng:
– Ngô Bá An bàn bạc kế hoạch ám sát Phạm Nhàn với ta, ta không có đồng ý, thật không ngờ hắn thuyết phục được tên ngu xuẩn Củng nhi.
Trưởng công chúa trầm mặc, biết rất khó làm cho đối phương tin tưởng chuyện này không quan hệ tới mình.
– Ngô Bá An là người của ngươi.
Thanh âm của Lâm Nhược Phủ lạnh tới mức dường như kiệu gỗ cũng đóng băng lại:
– Ta vẫn biết hắn là người của ngươi, hắn là người ngươi dùng để giám thị ta, nhưng ta thật không ngờ, nhi tử của ta bởi vì ngươi mà chết đi, cho nên, dừng ở đây đi.
Gió đêm dần dần ôm trọn hoàng thành, thanh kiệu chậm rãi lui vào trong bóng đêm, một chiếc đèn lồng cô độc ở bên cạnh cỗ kiệu, trong kiệu mơ hồ truyền tới tiếng nước mắt khóc ròng của nữ nhân.
Thái giám kinh hãi đứng trước kiệu, cung nữ đốt đèn lồng hai bên, đoàn người chậm rãi dọc theo cửa bên hoàng thành tiến vào trong cung.
Cỗ kiệu đi hồi lâu tới tới được nơi ở của công chúa – Quảng Thư cung, kiệu nghiêng một bên, trưởng công chúa vẻ mặt ngấn lệ từ trên kiệu đi xuống, mấy người thái giám cùng cung nữ nhanh chóng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn. Trường công chúa nhu nhược vô lực bước lên thềm đá, rốt cuộc cũng lau khô được nước mắt của mình, bỗng nhiên nở nụ cười thản nhiên, giống như dương liễu lộ ra vẻ xanh mướt mượt mà, ác độc nói rằng:
– Giết hết đi.
Mấy đạo ánh sáng hiện ra! Vài tên thái giám không kịp cầu xin tha thứ, liền bị cung nữ thiếp thân của trưởng công chúa dùng đoản đao trong tay áo cắt đứt yết hầu mà chết, trong điện, thi thể ngã xuống, phát sinh vài tiếng kêu nhỏ.
***
Phủ tể tướng cũng không phải là một tòa nhà lớn nhất kinh đô, nhưng là một tòa nhà phú quý nhất, bất luận Tĩnh Vương, mấy đời liên tiếp phú quý, đều không thể hơn được. Trang trí ở cửa chính phủ, nhìn qua cũng không phú quý lắm, nhưng những người trong nghề đều hiểu được, lếc mắt một cái là có thể nhìn ra bày biện trong phủ, đều là cực kỳ tao nhã, bên trong là những biểu hiện cao cấp, tùy tiện lấy ra vài cái ghế phỏng chừng có thể đối được một mảnh vườn ươm lớn ở phủ Tĩnh Vương gia.
Đương nhiên, chúng ta ở đây là tính theo tương đối, tự nhiên ngoại trừ tòa nhà của hoàng đế bệ hạ ra, tòa nhà đó được kêu là hoàng cung, với cái tên đó thì ai dám so sánh.
Lâm Nhược Phủ có thể chỉ qua hai mươi năm mà kiếm được tài phú như thế, thế nhân đều biết là tham ô mà có, thế nhưng bệ hạ vẫn luôn luôn mở to mắt coi như không có, thực sự là một chuyện là cho nhiều người rất khó hiểu.
Đi qua phòng khách phía trước, nơi đây một đám quan văn đang ngồi bắt chuyện an ủi, Lâm Nhược Phủ sắc mặt cụt hứng đi vào bên trong, biết tâm tình của tể tướng đại nhân không tốt, không tiện quấy rối, cho nên đều cáo từ. Chỉ có mấy quan viên có công vụ khẩn cấp thì tay chân luống cuống chờ đợi. Lâm Nhược Phủ dường như nhớ tới bọn họ, đi trở lại, hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra, mạnh mẽ xốc lại tinh thần mà giải quyết nhanh gọn những việc này, rồi mới vô lực phất tay bảo bọn họ rời đi. Lúc những quan viên này rời đi, vừa tự trách vừa cảm phục tể tướng đại nhân, nhà gặp thảm họa như vậy, mà vẫn có thể để việc công lên trước, thật sự là một trụ cột của quốc gia.
Đi tới bên trong, tiến vào trong thư phòng, Lâm Nhược Phủ ngồi trên bàn, lâu lâu không nói một lời.
– Đại nhân, lúc này trở mặt với đông cung, dường như không hợp lắm.
Bằng hữu thân cận nhất của tể tướng, cũng là mưu sĩ tối mật nhất, Viên Hoành Đạo vừa nói vừa bưng cho hắn một chén trà. Hôm nay Viên Hoành Đạo mặc một bộ quần áo màu trắng, hắn nhìn Lâm Nhược Phủ đã xốc lại tinh thần, không khỏi buồn bã trong lòng, nói rằng:
– Trước tiên không nói những chuyện này nữa, đại nhân đi nghỉ đi.
Lâm Nhược Phủ lắc đầu, những nếp nhăn hằn sâu trên trán tràn đầy vẻ ưu sầu, nhẹ giọng nói rằng:
– Việc đã tới nước này, để cho con cháu đầy phủ, còn có Lâm thị tộc nhân, ta phải tìm một con đường cuối cùng.