Rafter Pound cười như một kẻ thần kinh: “Bọn chúng rốt cuộc yên tâm, không nhìn chằm chằm vào tôi, đợi đến khi tôi bán cả tòa nhà đi thì bọn chúng, phù, đã chịu rời đi. Chẳng biết đi đâu, không, chắc chắn bọn chúng vẫn âm thầm giám sát tôi, không cho tôi báo cảnh sát, đúng, không cho tôi báo cảnh sát!”
Tên này có vấn đề về thần kinh à… Cũng không biết lời gã nói là thật hay giả nữa, màu sắc cảm xúc biến đổi rất hợp logic. Nhưng lỡ như gã chỉ là cảm thấy thẹn với lão Tử tước, rồi lại ảo tưởng ra một cái kịch bản như thế, tự tìm một lý do cho sự sa đọa của bản thân, về sau không ngừng tự mình ám thị mình rồi hoàn toàn tin tưởng… Là một anh hùng bàn phím đủ tư cách, cái gì cũng hiểu chút chút, đời trước Klein đã từng gặp trường hợp tương tự.
Hắn suy nghĩ hai giây, nói: “Đám người đó hỏi ông chuyện gì?”
“Bọn họ hỏi hai đứa con của lão Tử tước rốt cuộc chết thế nào, hỏi lão Tử tước mấy năm đó có biểu hiện dị thường gì không. Lúc ấy tôi vẫn chưa tới 10 tuổi, tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả!” Rafter quơ cánh tay, dằn không được gầm nhẹ.
“Bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh.” Klein đè cánh tay trái xuống, sau đó hỏi đến chuyện khác, ý đồ muốn từ nhiều góc độ xác nhận xem Tòng nam tước có biết tòa kiến trúc dưới lòng đất hay không.
Một người hỏi một người trả lời, thời gian trôi qua nhanh chóng, Klein khàn giọng nói: “Xem ra ông quả thật chẳng biết gì cả. Thật xin lỗi, đã làm phiền ông, tôi nên cáo từ rồi.”
Hắn đứng lên, hơi cúi đầu chào một cái, lộ vẻ cực kỳ có giáo dưỡng.
Mà gần như cùng lúc, biểu cảm suy sụp và kích động trên vẻ mặt Rafter Pound lập tức biến mất, đôi mắt lam nhạt trở nên vô cùng sâu sắc, như đang dò xét.
Gã thấy người xâm nhập ăn mặc như tên hề sắp đứng dậy, bèn lập tức khôi phục lại biểu hiện vừa nãy: căm uất, điền cuồng, cay đắng, khá là thần kinh.
Đúng lúc này, bên tai gã đột nhiên vang lên một giọng nói đầy cảm giác thần bí.
“Đỏ rực!”
Klein rót linh tính vào Bùa chú Ngủ say, dùng tay không cầm súng ném nó về phía Rafter.
Trong tiếng lửa cháy tí tách, sự bình yên nồng đâm và mãnh liệt lan tràn ra, bao phủ lấy vị Tòng nam tước nọ, khiến mắt gã ngăn không được khép lại, khiến thân thể gã mềm nhũn ngã xuống giường.
“Thật xin lỗi, lần hỏi thăm vừa nãy chỉ là để so sánh với sau đó, tiếp đó còn có trình tự ‘Đi vào giấc mộng’ và ‘Thông linh’ nữa.”
Klein vỗ áo ngủ của đối phương, đưa tay lên ngực, lần nữa cúi chào.
Tiếp đó, hắn sử dụng bùa chú Cảnh trong mơ, tiến vào trong giấc mơ của đối phương như một mộng yểm.
Trong thế giới xám xịt, ngắt quãng, không ngừng lấp lóe, Klein tỉnh táo lý trí đi đến cạnh Rafter, nhìn gã gặp từng người hầu cận và hầu gái với khuôn mặt trống rỗng, không có ngũ quan, khiến người cảm thấy cực kỳ kinh dị. Nhìn gã vào mỗi lúc quay đầu, sẽ nhìn thấy một gương mặt già nua nhìn chăm chú vào gã. Nhìn gã cuộn mình trong một góc hẻo lánh, run lẩy bẩy, nhìn gã từng chút từng chút bị bóng đen bao phủ.
Rất đồng nhất với lời miêu tả vừa nãy của gã… Klein thử tiến hành dẫn dắt, để làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng hình như Tòng nam tước Pound có bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng đối với những chuyện đó, chỉ hơi kích động thì gã đã la hét như thần kinh, điên cuồng bỏ chạy ở trong mơ.
Điều này khiến Klein không cách nào lấy được nhiều tin tức hơn. Vậy nên hắn rời khỏi cảnh trong mơ, lại ném thêm một lá bùa chú Ngủ say cho Rafter Pound, sau đó lấy ra các loại vật liệu như sương tinh khiết Amanda…vv, chuẩn bị nghi thức thông linh.
Sau khi tự mình đáp lại chính mình, linh tính của Klein xuyên qua cơn lốc tư duy, nhìn thấy bóng dáng hư ảo của đối phương.
“Lão Tử tước trước khi chết có nói gì với ông không?” Klein mở miệng hỏi.
Rafter Pound vô tri vô giác trả lời: “Ông ấy bảo tôi duy trì gia tộc.”
“Còn gì nữa không?” Klein cố ý dùng giọng điệu khẳng định hỏi lại.
“Bảo tôi nhớ kỹ vinh quang của tổ tiên.” Rafter mờ mịt trả lời.
Klein khẽ gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Đám người đó đang tìm kiếm cái gì?”
“Tôi không biêt.” Rafter vẫn trả lời lại câu vừa rồi.
Klein tiếp tục đặt câu hỏi, để tiến hành so sánh với lúc trước, nhận thấy rằng Tòng nam tước Pound không nói dối, kết luận rằng tất cả lời nói vừa nãy đều là thật.
Đến bước này, hắn không ở lại nữa, xuyên qua cơn lốc tư duy của đối phương, khiến linh tính tràn ra ngoài quay trở lại trong thân thể của mình.
Tiếp sau đó, Klein thu thập lại hiện trường đâu vào đấy, đồng thời lấy còi đồng Azcot ra tung tung mấy cái, lợi dụng nó để quấy nhiễu xem bói điều tra có khả năng xảy ra sau này.
“Rất cảm ơn sự phối hợp của ông, ngài Tòng nam tước.” Làm xong tất cả, Klein cải trang thằng hề lại lần nữa khom người cúi chào.
Sau đó hắn quay người mở cửa sổ, nhảy ra đường, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Sau một lúc, Rafter Pound đột nhiên mở bừng mắt.
Xung quanh con ngươi xanh nhạt nọ có một vòng mao mạch máu nhỏ đã nứt toạc.
Gã chợt bật người ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ Bay đang mở rộng.
…
Sau khi Klein lượn một vòng lớn ở quận Đông, hắn tẩy sạch ngụy trang, đổi lại quần áo bình thường, trở lại số 15 phố Minsk quận Jowood như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn không lập tức nghỉ ngơi, cũng không suy nghĩ tiếp theo nên xử lý chuyện tòa kiến trúc dưới lòng đất thế nào, mà là lần nữa lên màn sương mù xám.
Trên vị trí cao nhất cạnh chiếc bàn dài cổ xưa, Klein chậm rãi mở lòng bàn tay, để lộ mấy sợi tóc màu nâu, đây là tóc của Rafter Pound, hắn thu thập chúng trước khi ‘Vào mộng’ của đối phương
Còn một trình tự cuối cùng, lên màn sương mù xám xem bói xác nhận…. Klein tự nói thầm một câu, biến ra giấy bút, viết nội dung đã nghĩ xong từ trước:
“Tương lai của Rafter Pound.”
Tôi muốn xem thử tương lai của ông sẽ phát sinh chuyện gì, dùng nó để chứng thực quá khứ! Klein dựa lên lưng ghế, đọc thầm lấy câu nói xem bói.
Bởi vì tòa kiến trúc cổ xưa liên quan đến 6 vị Thần linh chính thống, hắn sợ trực tiếp xem bói với nội dung liên quan sẽ xuất hiện vấn đề. Cho nên hắn thay đổi cách khác, hỏi thử tương lai giúp Rafter Pound!