Hugh bĩu môi nói: “Anh đúng là một tên tín đồ Chúa Tể Bão Táp hết thuốc chữa. Một ngày nào đó anh sẽ chết vị cồn rượu hoặc một vài căn bệnh kỳ quái nào đó.”
“Ít nhất là tôi cũng đã được hưởng thụ.” Williams trả lời không chút quan tâm: “Tôi đã sắp 3 ngày chẳng có việc rồi, sẽ không giảm giá cho cô.”
Hugh không khuyên nữa, sờ sờ mái tóc vàng ngắn củn lộn xộn, đưa cho gã những bức chân dung Lanlus mà Audrey cho: “Giúp tôi để ý người này, nhanh chóng tìm được gã. Trong này còn có những hình tượng khác của gã.”
Williams say khướt mở trang giấy ra, liếc nhìn mấy cái, chậc chậc nói: “Gã quá bình thường, người ở quận Đông lại nhiều như vậy, bất cứ lúc nào cũng có người chết, có người bỏ đi, có người đến, có người trở thành kẻ lang thang, rất khó tìm được.”
“Thì anh cứ để ý giúp tôi, phát hiện ra người tương tự thì lập tức báo cho tôi biết.” Hugh móc ra tờ 5 saule đưa cho đối phương: “Đây là tiền tip, nếu có thể tìm được người trên bức họa, tôi, ờ, lại cho anh thêm 10 bảng.”
“10 bảng?” Williams huýt sáo: “Hugh, cô hào phóng như vậy từ bao giờ? Hay là nói giá của người này cao hơn nhiều?”
“Giải thưởng của gã là vậy đó, cung cấp manh mối được 10 bảng.” Hugh giả bộ quan sát hoàn cảnh trong quán rượu, trả lời: “Anh đừng quên chuyện này đấy, cách vài ngày nữa tôi lại đến tìm anh.”
Cô đã chạy hết nửa cả cái quận Đông, tìm các tên đầu sỏ hắc bang quen biết và mấy người tin tức linh thông để ban bố nhiệm vụ, đã ứng trước mấy bảng rồi.
Chỉ cần có một người thành công, cô có thể kiếm về lại được, còn là rất nhiều! Hugh yên lặng tự cổ vũ bản thân, che mũi với miệng, quay người đi ra khỏi quán rượu.
Mà lúc này đây, tranh cãi của một số con ma men đã biến thành xung đột, tình cảnh dần trở lên hỗn loạn.
Hugh bất đắc dĩ quét mắt nhìn, lớn giọng hét: “Ngừng ngay!”
Cảm giác uy nghiêm đó cứ quanh quẩn trong quán rượu, đám ma men như gặp phải khắc tinh, vội vã ngồi xuống, thậm chí còn có người ôm đầu ngồi xổm.
Phù, không biết đến bao giờ mới có thể thăng cấp thành Quan Trị An… Hugh nửa hài lòng nửa là chờ mong cảm thán một câu.
…
Sáng thứ 4, Klein chạy một chuyến đến quận St. George xa xôi như thể ở một thành phố khác, quan tâm khoản đầu tư đầu tiên của mình.
Có chỉ điểm lần trước của hắn cùng với gợi ý từ bản thảo của Russel, tiến độ hạng mục xe đạp của Repad cực kỳ nhanh, đã chế tạo ra được một mô hình thô sơ. Nó cực kỳ giống với xe đạp trong tưởng tượng của Klein Sau khi đạp thử, Klein lại cung cấp vài ý kiến cải tiến, tỏ ý tuần sau sẽ tới trả khoản đầu tư thứ hai, đồng thời hy vọng sớm mời được người đầu tư mới, để hạng mục này nhanh chóng tiến vào giai đoạn sản xuất.
Vấn đề duy nhất là Repad cho rằng mình là người sáng chế, có quyền đặt tên sản phẩm. Anh ta không hài lòng với cách gọi xe hai bánh, tính gọi nó bằng cái tên “xe đạp” thông tục hơn. Klein chẳng có ý kiến gì với chuyện này.
Đến trưa, sau khi trở lại số 15 phố Minsk, hắn chưa kịp cởi mũ đã nghe thấy tiếng cầu khẩn hư ảo trùng điệp.
Là tiểu thư Chính Nghĩa? Nhanh vậy đã thu thập xong tư liệu về các quý tộc suy tàn? Klein suy tư chuẩn bị tiến vào phòng khách đi lên lầu hai. Đúng lúc này hắn lại nghe được tiếng chuông cửa, vội quay người đi mở cửa, hắn nhìn thấy hầu gái Julian của nhà Sammer.
“Ngài Moriarty, phu nhân Sammer muốn mới ngài đến tham dự buổi tiệc trưa chủ nhật, đến lúc đó sẽ có không ít hàng xóm.” Vị hầu gái này nói như đọc thuộc lòng.
Tối qua sau khi Klein trở về thì hắn đã đưa máy ảnh cầm tay cho phu nhân Sammer, có trò chuyện vài câu với đối phương, nhưng không nhận được lời mời tham dự buổi tiệc trưa.
Cũng đúng, trên tạp chí nói, giai cấp trung sản mời người khác đi dự tiếc sẽ không mời ngay trước mặt, đều phái người hầu cận hoặc hầu gái tới tận cửa mời khá chính thức… Nó rất phù hợp với phong cách của phu nhân Sammer… Thoạt đầu Klein còn khó hiểu, nhưng sau đó lập tức hiểu ra, đồng ý chủ nhật sẽ đến đúng giờ.
Có cơm trưa miễn phí, ai mà không vui? Hơn nữa ông bà Sammer không phải là người khó gần, chỉ cần đừng để ý đến việc bọn họ khoe khoang… Klein yên lặng chêm thêm một câu.
Đưa mắt tiễn hầu gái Julian rời đi, hắn đóng cửa đi về phía cầu thang, giữa đường ánh mắt quét qua phòng khách, phòng ăn và phòng bếp khá bừa bộn.
Đã mấy ngày rồi không tổng vệ sinh… Mình là một người đàn ông độc thân, có thể giữ được sạch sẽ đến mức độ này đã là không tệ rồi… Mình có quá nhiều bí mật, nói không chừng còn bị tập kích, mời một hầu gái đến ở trong nhà thì không tiện lắm. Ờ… không bằng chủ nhật này thương lượng với phu nhân Sammer, nhờ bà ấy mỗi tuần phái người hầu của mình qua dọn dẹp hai lần, mình sẽ trả thù lao… Rất nhiều khách thuê và chủ nhà đều có ước định giống vậy… Klein bước đi vững vàng, không nhanh không chậm đi vào phòng ngủ ở lầu hai, kéo rèm cửa lại.
Sau khi hắn lên màn sương mù xám, phát hiện lời khẩn cầu quả nhiên đến từ tiểu thư Chính Nghĩa.
Vị tiểu thư quý tộc này ngồi trước cây đàn piano, hai tay lướt trên phím đàn, nhưng cô nàng không chơi đàn mà lại đè thấp giọng đọc ra danh xưng Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này: “… Tôi đã thu thập đủ tư liệu về quý tộc suy tàn, thỉnh cầu tiến hành nghi thức hiến tế, xin ngài chuyển cho anh Thế Giới.”
Nhanh thật… không hổ là dân “chuyên nghiệp”… Klein lập tức đáp ứng.
Audrey mới từ chỗ đám quan chức văn chương của vương thất và đám chuyên gia nghiên cứu về phương diện này trở lại, cô nàng không quen tay hoàn thành nghi thức hiến tế, ném một quyển bản thảo thật dày vào trong cánh cửa hư ảo.
“Ta sẽ chuyển cho Thế Giới.” Klein lạnh lùng nói rồi cắt đứt liên hệ.
Lần này hắn không vội trở về thế giới hiện thực, hắn ngồi tại chỗ lật xem bản thảo, tìm được phần liên quan đến gia tộc Pound.
Tước vị Tử tước của nhà Pound đến từ Cuộc chiến Bối Thệ, về sau bọn họ là kẻ ủng hộ trung thành của vương thất, có thế lực không nhỏ trong quân đội và đất phong.
Nhưng 32 năm trước, gia tộc này liên tục có hai người thừa kế chết vì trọng bệnh. Lão Tử tước lúc đó đành phải đón một đứa bé ở chi thứ về. Không được bao lâu thì lão Tử tước qua đời, đứa bé nọ vì tuổi tác không lớn, bị người hầu dụ dỗ và xúi giục, thay đổi quản gia, trở thành tên quần lạ áo lụa.
Chỉ sau 7 8 năm thì gã đã bào sạch phần lớn gia sản, bị giáng xuống làm Nam tước, ngay cả phòng ốc ở Backlund cũng đều bán hết.
Mấy năm sau đó, tước vị của gã lần nữa bị giảm xuống chỉ còn Tòng nam tước.
“Chết vì trọng bệnh? Chỉ sợ là còn chẳng tìm được thi thể ấy nhỉ, đều ở cả bên ngoài cánh cửa máu đầm đìa, trong căn phòng cuối cùng của tòa kiến trúc dưới đất… Chắc chắn lão Tử tước cố ý che giấu chuyện này, không để cho vương thất, quân đội và giáo hội điều tra… Vậy xem ra, gia tộc Pound cũng chỉ tình cờ phát hiện được tòa kiến trúc dưới mặt đất kỷ thứ 4 đó vào khoảng 30 năm trước, có lẽ, có lẽ cánh cửa bí mật dưới tầng hầm là do bọn họ xây… Nhưng, trong căn phòng cuối cùng không chỉ có 2 thi thể… Vào thời đại xa xưa đã từng có người tiến vào thăm dò?”
Ừ, phải tìm Tòng nam tước Pound tâm sự, bằng cách thức không bại lộ thân phận….
Klein dừng suy nghĩ, nhìn về đoạn cuối, thấy được nội dung mình muốn tìm: “Tòng nam tước Pound hiện thuê nhà ở số 20 phố Silveras Yard quận Hoàng Hậu”.