“Được, đi bên này.”
Người phục vụ đỏ bừng cả khuôn mặt dẫn đường ở phía trước, người đàn ông này thật đẹp trai, giọng nói cũng dễ nghe!
Mặc Khuynh Thành đem vẻ mặt của cô ta tại đáy mắt, bất động thanh sắc đánh phá Mặc Dận một cái, biến thành anh vô tội nhìn cô.
“Cục cưng, làm sao vậy?” Anh không ôm bụng mình, mà là kéo khuỷu tay của cô giúp cô nhẹ nhàng xoa.
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành có chút xấu hổ liếc nhìn, cái người này thật là ngu ngốc, lại không có lực tác dụng, làm sao có thể đau.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không có rút tay về.
“Không sao, chỉ là ngứa tay thôi.” Cô còn có thể nói thế nào, chẳng lẽ nói mình ăn dấm chua của người phục vụ.
Mặc Dận cực kì tự nhiên ôm cô vào trong lòng, rầu rĩ nở nụ cười.
“Cục cưng thật đáng yêu.” Đến ngay cả bộ dáng ghen cũng thật đáng yêu.
Mặc Khuynh Thành vùi đầu vào trong lòng anh, không chút khách khí nhéo bắp thịt trên eo tinh tráng của anh.
Người phục vụ rất nhanh liền dẫn bọn họ tới bàn cơm gần cửa sổ, nhìn hai người cùng ở một chỗ, trên mặt chợt lóe lên tiếc nuối.
Dạo này, soái ca đều là cùng mĩ nữ ở bên nhau rồi.
Mặc Dận tri kỉ kéo ghế dựa ra để cho Mặc Khuynh Thành ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi vào ghế đối diện cô tiếp nhận menu.
Gọi một chuỗi dài đồ ăn, mới để cho người phục vụ đi xuống.
Mặc Khuynh Thành ở đối diện tay chống cằm, vẫn nhìn anh, lòng tràn đầy vui vẻ.
Ở cùng với anh, bản thân chưa bao giờ phải nghĩ xem ăn cái gì.
Chỗ bọn họ ngồi bên ngoài vừa lúc có một tòa nhà cao trọc trời, mặc dù buổi tối không có mỹ lệ như thế, ban ngày cũng có một chút phong vị.
Sau khi ăn xong, Mặc Dận mang theo cô từ từ đi trên đường, hai người đều không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ thời gian.
“Cô là công tử sao?” Một âm thanh kích động lại khẩn trương từ phía sau vang lên.
Mặc Khuynh Thành quét mắt nhìn tiếc nuối, không thể cho bọn họ im lặng hưởng thụ thế giới hai người sao?
Dù có không vui nhưng lúc quay đầu nháy mắt liền hóa toàn bộ thành mỉm cười, “Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành.”
“A! Thật là công tử, công tử, tôi vô cùng thích cô!” Cô gái tuổi tác không lớn, cùng người bạn đứng bên cạnh vô cùng hưng phấn.
Mặc Khuynh Thành khách khí nói: “Cảm ơn, mọi người cũng thật đáng yêu.”
“Công tử, cô có thể ký tên cho chúng tôi hay không?”
“Không thành vấn đề.”
Cô tiếp nhận bút và vở trong tay bọn họ, tiêu sái đem tên mình đặt bút ký lên.
“Xong rồi.”
Hai người nhận lại vở, nhìn Mặc Dận bên cạnh cô, không xác định hỏi: “Công tử, đây là chính cung nương nương sao?” Bộ dáng thật là đẹp trai.
Trên mặt vẫn mang tươi cười Mặc Dận, nhất thời cứng đồ.
Chính cung nương nương chết tiệt, anh mới không phải!
Mặc Khuynh Thành đem phản ứng của anh để dưới đáy mắt, rồi cho anh một ánh mắt: [Xem đi, cho dù anh không có ở đây, em còn có một đống lớn hậu cung đấy!]
Mặc Dận cho cô biểu cảm ủy khuất: [Vậy sao, hóa ra công tử không phải chỉ yêu một mình anh.]
Mặc Khuynh Thành bị ánh mắt của anh biến thành choáng váng, vốn là ngũ quan tuấn lãng lại bị anh biến thành như vậy, coi như mình là đầu xỏ gây nên vậy.
Rất không dễ dàng gì lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng, bộ dáng đẹp trai được lắm, liền biết khoe khoang phong tao!
Hai người kia đợi không có thấy cô trả lời lại, hỏi lại: “Công tử, anh ấy không phải là chính cung nương nương sao?” Không thể nào, chẳng lẽ bọn họ đoán sai?
Mặc Khuynh Thành đưa ngón trỏ lên môi, lập lờ nước đôi nói: “Suỵt, hai người nhỏ tiếng chút, nếu như bị phát hiện, phóng viên còn không biết chuyện là như này!”
Hai người bày ra bộ mặt nghiêm túc, thật sự gật gật đầu.
“Công tử, cô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không lộ ra một chữ!”
“Không sai, cho dù là người Đại trang viên, chúng tôi cũng sẽ không nói.”
Đây là công tử tín nhiệm bọn họ, bọn họ tuyệt đối không thể phụ lòng!
Mặc Khuynh Thành sờ sờ đầu bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, “Bản công tử liền biết hai người đều tốt.”
Hai người cúi mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật là đáng yêu.
“Được rồi, chúng tôi đi trước đây, hai người cũng nhanh đi dạo phố tiếp đi.”
“Vâng vâng, tạm biệt công tử!”
Mặc Khuynh Thành nhìn bóng hình hai người rời đi, cảm than một tiếng, “Tuổi trẻ chính là tốt a!”
Mặc Dận dở khóc dở cười, lời này đích thực là tỏ vẻ người lớn rồi.
Mặc Khuynh Thành rất nhanh thu hồi biểu tình cảm thán lại, suy nghĩ một hồi, “Dận, em cảm thấy chúng ta cần phải giả trang một chút.”
Mặc Dận nhìn nhìn quần áo của hai người, cực kì tán thành gật gật đầu, nếu là cô còn tùy ý tiêu sái như vậy, không biết còn có bao nhiêu người nhận ra cô nữa.
Tùy ý tìm một quán bán vật phẩm trang sức, mua một chút đồ dùng.
Rất nhanh, hai người mang theo mũ đôi, trên mũ treo một kính mắt, ngăn cản khuôn mặt hai người đi ra.
“Dận, giờ chúng ta đi chỗ nào?” Mặc Khuynh Thành kéo tay Mặc Dận, nhìn chung quanh.
Mặc Dận suy nghĩ xuống, ánh mắt ngừng lại ở một tám áp phích, “Chúng ta đi xem cái này đi.”
< Thế giới ma phương>?
“Được.”
Mặc Dận rất nhanh đi mua vé xem phim cùng với Coca với Popcorn, mang theo cô vào trong.
Coi như vận khí bọn họ tốt, lúc này cũng không có nhiều người, linh linh toái toái người tản ra bốn phía, cô cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra.
“Bốp.”
Đèn tắt đi, màn hình phía trước mặt xuất hiện lên hình Hollywood.
<Thế giới ma phương> là bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất của Hollywood, kể về một nam nhân viên khoa học kĩ thuật không biết vì sao tiến vào thế giới kia, anh ta ở bên trong gặp được nữ chính, cùng nữ chính đấu tranh lại với thế giới ma phương không ngừng thay đổi, mãi đến khi thuận lợi tìm được đường ra…
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ phận đầu tư một cách khổng lồ, nam chính là diễn viên nổi tiếng Algernon Matei, nữ chính là Anita Cain, hành động dưới một nơi không có một chút không đủ, mà đầu tư vĩ đại lại càng khiến cho hiệu quả hình ảnh đạt tới trình độ đứng đầu, khiến cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, với hiệu quả năm xu hoàn toàn không giống.
Đương nhiên, dù cô có chăm chú xem phim thế nào, Coca và Popcorn cũng không bị vắng vẻ.
Mặc Dận cực kì tri kỉ đút cho cô, còn đang ở lúc cô miệng khô liền có tâm đem ống hút đưa tới bên miệng cô, trình độ tri kỉ này, hoàn toàn không sai biệt so với tỳ nữ bên cạnh ở thời cổ đại.
Chỉ là a a, hương vị giống như thay đổi.
Mặc Dận gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi phấn nộn kia, chỉ thấy cô từ từ mở ra, đầu lưỡi xinh xắn đem miếng Popcorn trắng cuốn vào trong miệng, ăn vài cái, sau cùng lại vươn cánh tay ra lướt qua môi, có chút ý còn chưa hết.
“Rầm.”
Hầu kết Mặc Dận không tự chủ được lên xuống vài cái, miệng đắng lưỡi cô cầm lấy Coca mạnh mẽ uống xuống một ngụm.
Nghe được tiếng vang Mặc Khuynh Thành rốt cục đem tầm mắt từ trên màn hình dời xuống.
“Dận, khát như vậy sao?”
Mặc Dận đem Coca đưa tới trước mặt cô, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Cục cưng, khát hay không?”
Mặc Khuynh Thành cảm thấy được anh có chút kì quái, nhưng xung quanh quá mờ, chỉ có thể nói cho bản thân biết là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
Cúi đầu ngậm chặt ống hút, hút vài hơi, buông ra không cẩn thận đem một giọt Coca ở lại khóe miệng.
“Cục cưng, em là đang hấp dẫn anh.”
Bàn tay to trực tiếp rơi vào ót của cô, đôi môi không có sai lệch một chút nào rơi vào giọt Coca trên mặt.
Mặc Khuynh Thành trợn to hai mắt, nhìn Mặc Dận gần trong gang tấc, tiếng tim đập ở bên tai nhảy thình thịch.
Trời ạ, vậy mà lại hôn môi trong trường hợp này!
Hai mắt không ngừng nhìn bốn phía, coi như những người đó đều bị bên này hấp dẫn qua.
“Thân ái, anh mau nhìn, có người hôn nhau!”
“Em kích động cái gì, có một chút!”
“Ưm…”
Có lẽ là do hôn môi, cảm giác của cô càng thêm mãnh liệt.
Nghe phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng nuốt nước miếng, cô có chút không biết làm sao, nghĩ muốn đẩy Mặc Dận đang đè nặng mình ra, lại có chút khát vọng.
Mặc Dận không vui thấy cô thất thần, giống như trừng phạt cắn môi dưới.
“A!”
Mặc Dận thừa dịp đưa lưỡi vào, linh hoạt giống như đuôi người cá, không ngừng cướp lấy hương thơm của cô.
Mặc Khuynh Thành cảm giác lý trí bản thân hoàn toàn không còn, đầu óc một mảnh mơ hồ, tại dưới lúc anh hôn xuống, từng đợt tê dại truyền đến khắp tứ chi cô, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã ôm cổ anh, đáp lại…
“Ưm…”
Lúc lơ đãng phát ra âm thanh khiến cho Mặc Dận càng thêm khó nhịn được, bàn tay to một đường trượt xuống, từ mặt bóng loáng, đến thân thể mềm mại tinh xảo, mãi đến…
Mãi đến khi Mặc Khuynh Thành cảm thấy được hơi lạnh lập tức thanh tỉnh lại, nhanh chóng nắm tay anh lại, “Dận…”
Một tiếng này, cô liền sửng sốt.
Giọng của cô sao lại biến thành như vậy!
Giọng nói thanh thúy êm tai chẳng biết lúc nào trở nên có chút khàn khàn, bên trong lại vẫn cất dấu kiều mị, Mặc Dận nghe được thân thể càng thêm cứng ngắc.
Mặc Khuynh Thành xấu hổ nhìn tư thế của hai người, có thể là Mặc Dận cảm thấy được không quá thuận tiện, cho nên ôm mình lên đùi của anh, nhìn chung quanh một mảnh tối đen, lại vang lên một tiếng không bị lạc, xấu hổ tựa đầu trực tiếp chôn ở trong lòng của anh không chịu ra.
Mặc Dận thấy bộ dáng cúi đầu rụt cổ, vui vẻ trực tiếp cười lên một tiếng.
Cảm giác được người trong ngực lên xuống, cô không vui hung hăng nhéo một cái.
“Hí.”
Nghe được tiếng, cô đắc ý ngẩng đầu, “Cho anh cười!”
Giờ phút này thanh âm tuy có chút khàn khàn, nhưng kiều mị bên trong đã biến mất.
Ngầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này, bên miệng lại xuất hiện một cái ống hút.
“Khụ khụ, uống chút đi.”
Mặc Khuynh Thành cảnh giác nhìn bộ dạng quan tâm của anh, hận không thể trực tiếp xé toạc mặt nạ của anh ra.
Uống gì mà uống, tất cả đều là bề ngoài!
Một tay túm lấy Coca, hung hăng hút vài hơi.
Mặc Dận mượn ánh sáng mỏng manh nhìn bộ dáng trẻ con khó tính của cô, không chút khách khí nở nụ cười.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười kia, giống như Thiên sơn tuyết liên, chậm rãi cuốn đi xấu hổ cùng giận dữ trong lòng cô.
Tỉnh táo lại nghĩ nghĩ, hành động của bản thân có chút buồn cười, khinh ho nhẹ một cái, làm bộ như tự nhiên bỏ Coca xuống.
“Không xem phim đi, anh xem anh làm trẻ kiếm ăn!”
“Phụt…”
Giống như nghe được lời của cô, người phía sau nghe được cũng không nhịn được mà cười lên.
Mặc Khuynh Thành nhìn xuống, bạn trai người kia liền cho một ánh mắt thật có lỗi.
Mặc Dận ôn nhu ôm lấy đầu của cô, “Cục cưng, sao em lại đáng yêu như vậy.”
Anh mới đáng yêu, cả nhà anh đều đáng yêu!
Mặc Khuynh Thành cảm thấy được bộ phim này xem không được rồi, trực tiếp kéo Mặc Dận đứng dậy chậm rãi rời đi.
“Phù, phù, phù.”
Mặc Khuynh Thành thở hổn hển dừng bước, nhìn rạp chiếu phim phía sau không nhìn thấy tung tích.
Mặc Dận từ từ vỗ về sau lưng cô, giúp cô nhuận khí, miệng còn nói: “Cục cưng, chạy nhanh như vậy làm gì, lại không có người nhận ra.”
Nếu là nhận ra cô vẫn chạy không thoát rồi!
Cô trực tiếp trợn trừng mắt, không muốn nói chuyện.
Mặc Dận cũng biết mình ở trong rạp có chút quá phận, nhưng không kìm lòng được chuyện này, thật đúng là không khống chế được.
“Cục cưng, chúng ta về nhà đi.”
Một bộ phim điện ảnh tuy không có xem xong, nhưng thời điểm đi ra cũng rõ được kết cục không sai biệt lắm.
“Được.”
Rạng sáng ngày mai.
Mặc Dận tất tải thức dậy, mặc quần áo tử tế, lại ngồi ở bên cạnh giường.
Vươn ngón tay ra, từ từ đem sợi tóc rơi trên mặt Mặc Khuynh Thành vén ra sau tai, thật lâu dừng ở khuôn mặt cô, an tĩnh mỹ lệ, làm cho người khác không thể nào vứt bỏ…