“Hoàng thượng.” Nàng nhìn về phía hoàng đế, nhẹ giọng thử hỏi, “Có phải Hàn Thục đã phi ra mặt giúp đỡ?”
Khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế mang theo ý cười, từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Quá trình như thế nào không quan trọng.”
Lộ Ánh Tịch cũng mỉm cười, không hỏi thêm điều gì. Hắn nhất định đã nhận lời với Hàn Thục phi trao lợi ích cho Hàn gia, nếu không chuyện này sao có thể suông sẻ như vậy.
Khóe môi nàng khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, tỏa sáng bốn bề. Hắn cũng từng hứa, hắn sẽ bảo vệ nàng, nàng sẽ chờ xem hắn có hết lòng tuân thủ lời hứa ấy hay không.
“Hoàng hậu, nếu như thuốc dẫn không có vấn đề, Trẫm sai người đưa tới Thái y viện ngay.” Hoàng đế chậm rãi đến gần nàng, cầm tay nàng, cười nói, “Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, Trẫm không muốn vì mấy chuyện vụn vặt mà phiền lòng, hay là Hoàng hậu cùng Trẫm đi dạo một chút.”
“Thần thiếp tuân mệnh.” Lộ Ánh Tịch ôn nhu đáp, cười nhạt nhìn hắn, “Hoàng thượng muốn đi đâu?”
Hoàng đế không đáp, thình lình cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó mỉm cười nói: “Hoàng hậu muốn đi đâu, Trẫm sẽ theo tới đó.”
Lộ Ánh Tịch giật mình sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên ngoài cửa đại điện truyền đến tiếng la thất thanh hoảng sợ.
Một nữ tử vận cung trang vàng nhạt đang chạy tới, dưới ánh mặt trời càng thêm xinh đẹp. Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn lại, khẽ nhếch môi, cười một cách đầy ý vị.
“Tê Điệp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương!” Tê Điệp nhẹ nhàng khom gối, nhỏ giọng thỉnh an.
Hoàng đế thờ ơ liếc nhìn, cũng không lên tiếng.
Nét mặt của Tê Điệp càng thêm lo lắng, như vừa sợ hãi lại vừa tủi thân, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất: “Nô tỳ lỗ mãng, mong Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thứ tội!”
“Có tội gì?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười tiến về phía trước, đỡ nàng ta đứng dậy.
Nhưng Tê Điệp vẫn nhất quyết không chịu đứng lên cứ khăng khăng quỳ lạy, trán chạm đất, cố sức dập đầu, đau buồn mở miệng: “Nô tỳ có tội, nô tỳ có tội …”
Lộ Ánh Tịch nhướng mày, vô cùng hứng thú. Tê Điệp lựa ngay lúc hoàng đế đến cung của nàng thì lộ diện, rõ ràng cố ý. Vậy để xem nàng ta có thể giở trò gì.
“Hoàng hậu nương nương …” Tê Điệp yếu ớt ngước nhìn, trên trán đã sưng đỏ, khóc nức nở nói, “Nô tỳ tội đáng muôn chết… nô tỳ đã mang thai…”
“Cái gì?” Lộ Ánh Tịch chấn động, vô thức quay đầu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế làm như vô cùng bất đắc dĩ, giật giật khóe miệng, tản mạn mở miệng nói: “Chẳng lẽ là long thai của Trẫm?”
Tê Điệp nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ đau thương, nước mắt lăn dài trên hai má, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng… Đêm đó, đêm đó…”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì.
Lộ Ánh Tịch nhớ lại có một đêm, nàng đã thấy Tê Điệp tại Ngự hoa viên, sau đó hoàng đế cũng tới, rồi hai người bọn họ cùng nhau rời đi. Lẽ nào đêm đó chính là tình duyên một đêm ngắn ngủi?
Nàng suy tư một lúc, nhẹ giọng nói: “Tê Điệp, nếu ngươi mang thai, trước kia bị đánh trách phạt, e là đã động đến thai khí. Bản cung vốn biết y thuật, hay để bản cung bắt mạch sơ cho ngươi?”
Khuôn mặt Tê Điệp đầy bi thương, vẻ mặt đau khổ, vừa chậm rãi vươn cánh tay, vừa nói: “Lúc trước bản thân nô tỳ cũng không biết, là mình đã mang long thai, long …” Nàng ta rưng rưng nghẹn ngào, thương tâm không cất nên lời.
Lộ Ánh Tịch đặt tay lên cổ tay nàng ta, cẩn thận bắt mạch, trong lòng sửng sốt. Quả thật mang thai? Lần trước nàng đã từng xem mạch Tê Điệp, nhưng chỉ chạm thoáng qua, không có chuẩn đoán cẩn thận. Bây giờ nàng mới phát hiện, trong cơ thể Tê Điệp còn có một luồng chân khí khác, nhưng được che dấu rất kỹ, xác thực là bị phong bế ở đại huyệt Nhâm Đốc[3]. Thảo nào lúc chịu phạt gậy cũng không làm nàng ta xảy thai.
[3] Đại huyệt Nhâm Đốc: bao gồm mạch Nhâm và mạch Đốc, là hai mạch chính của cơ thể, đi từ giữa mu bàn tay, giữa bụng, giữa ngực, giữa cổ, lên tới đỉnh đầu rồi vòng xuống mặt, một trước một sau, một âm một dương.Tê Điệp ngước khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, nước mắt tuôn rơi như mưa, khóc không thành tiếng: “Hoàng hậu nương nương … Thai nhi có khỏe mạnh không?”
Lộ Ánh Tịch thu tay lại, quay người, bình tĩnh nhìn hoàng đế.
Vẻ mặt hoàng đế vẫn như trước, anh tuấn ưu nhã, nhưng lại cực kỳ hờ hững, như thể chuyện này chẳng liên quan đến hắn.
Lộ Ánh Tịch nảy sinh tức giận trong lòng, gằn từng chữ một: “Hoàng thượng, Tê Điệp đúng là có thai.”