Nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại có thu hoạch, tinh thần anh tốt hơn khi nãy, đây là chuyện tốt.
Sau khi xem xét tủ quần áo, tìm được manh mối có khả năng hữu dụng, Đới Húc và Phương Viên về xe, phát hiện sắc mặt Lâm Phi Ca rất khó xem, Mã Khải ngồi cạnh cũng có vẻ buồn bực.
“Sao vậy?” Phương Viên nhỏ giọng hỏi Lâm Phi Ca. Không biết bộ dáng hiện tại của cô ấy là vì bị Mã Khải trêu chọc hay vì nguyên nhân nào khác, nhưng nhìn thái độ của Mã Khải, phỏng chừng suy đoán trước có khả năng hơn.
“Còn không phải cậu ta!” Quả nhiên, vừa nghe Phương Viên hỏi, Lâm Phi Ca liền nổi giận đùng đùng chỉ về phía Mã Khải, “Đồ tâm thần! Đang êm đẹp lại hù dọa người, lấy ra ảnh chụp đáng sợ trong điện thoại kia! Người có chuẩn bị tâm lý nhìn thấy phỏng chừng còn bị dọa sợ, huống chi tớ một chút chuẩn bị cũng không có!”
“Cậu còn để bụng chuyện này sao! Trời đất chứng giám, tớ cố ý hả!” Mã Khải không ngờ Lâm Phi Ca ở trước mặt Phương Viên và Đới Húc mà quở trách mình như vậy, mặt mũi mất hết, cậu lập tức phản bác.
“Sao không trách cậu! Cậu cho lão Đới và Phương Viên xem ảnh chụp trong di động kia đi!” Dứt lời, cô liền chòm người tự lấy di động trong túi Mã Khải, vì cô là nữ, nên Mã Khải cũng không chắp nhặt với cô, nhưng lại không nguyện ý để cô lấy, vì thế vừa né vừa che túi tiền lại.
“Cậu không biết xấu hổ còn trách tớ! Tớ không phải đang chơi game cậu lại giật điện thoại của tớ sao! Cậu nói không mang di động, muốn mượn của tớ chơi một chút, làm sao tớ biết cậu lại trộm xem ảnh trong album!” Mã Khải ôm chặt túi, “Đúng là không nói lý lẽ, cậu buông tay, đừng làm hỏng quần áo của tớ, vừa rồi tớ cũng đã xin lỗi cậu, sao còn không chịu bỏ qua chứ!”
“Ảnh chụp gì? Có chuyện gì vậy?” Đới Húc vốn không định hỏi tới mâu thuẫn nhỏ nhặt của họ, có điều thấy Lâm Phi Ca không chịu buông tha như vậy, anh đành quan tâm hỏi một câu.
Đới Húc vừa lên tiếng, Lâm Phi Ca và Mã Khải lập tức dừng lại, Lâm Phi Ca giành nói trước: “Lão Đới, chuyện này phải trách Mã Khải, trong di động cậu ấy có chụp hình thi thể kia, trước đó lại không chịu nhắc em một tiếng. Em vốn dĩ vì nhát gan nên không dám lại gần nhìn, kết quả đột nhiên thấy bức ảnh kia, thiếu chút bệnh tim tái phát, em có thể không tức giận sao?”
“Em chụp ảnh nữ thi thể? Làm gì?” Đới Húc thoáng nhíu mày, hỏi Mã Khải.
Mã Khải sợ anh hiểu lầm, vội giải thích: “Em cũng không phải cố ý chụp để hù họa Lâm Phi Ca, con người em tuy nhàm chán thật nhưng không đến mức không biết tốt xấu dọa cô ấy! Là anh Chung nhờ em hỗ trợ, anh ấy không mang theo di động, mà trên thi thể kia có cái bớt, anh ấy cảm thấy đây là manh mối có khả năng giúp xác định thân phận, vì thế mới nhờ em chụp lại một tấm, trở về gửi lại cho anh ấy. Em chụp hình là vì công việc, không phải cố ý hù dọa ai, hơn nữa em cũng đâu biết Lâm Phi Ca tự ý vào album ảnh của mình, đúng là không biết tôn trọng riêng tư của người khác!”
“Cậu sợ người khác xem sao không đặt mật khẩu! Không đặt mật khẩu thì nói gì là riêng tư hả! Hơn nữa bí mật kia của cậu cậu tưởng tớ không xem ảnh trong album di động tớ không phát hiện sao! Tớ sớm đã phát hiện, cậu còn không phải là…”
“Được rồi, tớ sai còn chưa được sao! Cậu mau câm miệng, coi như tớ cầu xin cậu!” Không đợi Lâm Phi Ca nói hết, Mã Khải đã cắt ngang, thái độ có chút chật vật, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
Lâm Phi Ca trừng mắt nhìn cậu ta, ngược lại cũng thật sự không nói tiếp.
Bọn họ kết thúc cuộc cãi vã ở đây, Phương Viên thở phào nhẹ nhõm, hai người họ, một người vô lý nhưng không chịu nhận, một người tính khí mãnh liệt, nếu cứ tiếp tục cậu một câu tớ một câu nháo cả đường đi, có lẽ tới lúc về Cục Công An, đầu của cô và Đới Húc sẽ nổ tung, Đới Húc tuy rằng là hướng dẫn của bọn họ, nhưng vì ngày thường thái độ quá ôn hòa, đối với Lâm Phi Ca và Mã Khải không đủ uy hiếp, tuy rằng họ sẽ cho anh chút mặt mũi, nhưng tác dụng lại không phải quá lớn.
Về Cục Công An, Đới Húc và Chung Hàn bắt đầu sắp xếp ba người bọn họ hỗ trợ sàng lọc những vụ mất tích gần đây, gặp vụ án lớn như vậy, cảnh sát bọn họ phải làm thâu đêm. Cơm chiều Đới húc vốn định gọi cơm hộp tới văn phòng, nhưng dưới sự kiên trì của Chung Hàn, bọn họ tới một quán cơm gần đó, nhanh chóng xử lý bữa tối.
Lâm Phi Ca vốn định ở lại với họ, nhưng ba mẹ cô gần 10h lại lái xe đến đón, cô đành phải về trước, để lại những nhân viên ở lại tiếp tục điều tra.
Nhưng, mãi tới rạng sáng, tinh thần của mọi người đều đã tiêu hao, nhưng bọn họ vẫn không có thu hoạch gì.