An Hoằng Hàn giống như không nghe thấy, ôm con chồn nhỏ chuyển sanghướng Tiểu Tuân Tử, “Từ lúc ngươi vừa vào điện Bàn Long, trẫm liền biếtngươi là người Lục Công Chúa cắm vào. Đã sớm nghĩ diệt trừ ngươi, chỉtiếc bị con chồn ngu xuẩn nào đó cản lại. Ngươi lại không những khôngcảm kích, ngược lại giúp đỡ Lục Công Chúa lấy ân báo oán.”
“Trẫm nghe nói. . . . . . Khi đó các ngươi tính toán chiên dầu Vânchồn?” An Hoằng Hàn nhíu mày, không giận tự uy, mỗi một động tác xoayngười đều vô cùng khí phách.
Cả người Tiểu Tuân Tử đều là vết thương, cắn miệng, không còn hơi sứcnói: “Nô tài. . . . . . Chỉ nghe theo lệnh làm việc, xin bệ hạ tha mạnga.”
Tịch Tích Chi gặm móng vuốt, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn Tiểu Tuân Tửphía xa. Nếu như nói An Nhược Yên có thể làm cho nàng tức giận thì TiểuTuân Tử như thế lại khiến lòng nàng băng giá. Từ trước đến giờ nàng đềutin tưởng người tốt có sẽ được báo đáp, ngươi đối với người khác thậtlòng, người khác cũng sẽ đối xử thật lòng như vậy đối đãi ngươi.
Nhưng hành động việc làm của Tiểu Tuân Tử đã phá vỡ nhận thức của nàng.
“Các ngươi đã thích chiên dầu, vậy trẫm cũng làm cho ngươi nếm thử mộtchút mùi vị đó. Người tới, chuẩn bị chảo dầu.” An Hoằng Hàn ra lệnh mộttiếng, lập tức có hai người trông ngục cởi sợi dây trói Tiểu Tuân Tử ra, áp giải hắn ta đi ra ngoài.
Mặc cho An Nhược Yên kêu gào thế nào, An Hoằng Hàn vân thờ ơ.
Tịch Tích Chi nhìn cảnh hai người bị áp giải đi, bất đắc dĩ thở dài.
“Có cái gì đáng tiếc? Hôm nay ngươi làm rất khá. Hoàng cung giống nhưchém giết trên chiến trường, ngươi không chết, chính là ta mất mạng.” An Hoằng Hàn vừa nói, vừa đi ra phía ngoài.
Tiếng bước chân của hắn tương đối vững vàng, mỗi một bước đều giống như đạp ở trên ngực người khác.
Hiệu suất làm việc của người trông ngục ô cùng cao, dĩ nhiên điều nàycũng không vượt ngoài các dụng cụ tra tấn gì đó, Thiên lao vốn là nơimọi thứ đều đủ.
Trên sân bên ngoài trời, một chiếc chảo khổng lồ đựng dầu,sôi ùng ục,dưới đáy nồi ngọn lửa cháy hừng hực. Sau khi Tiểu Tuân Tử bị người trông ngục đẩy mạnh vào, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết thử thách màng nhĩcủa mọi người.
Chảo dầu có nhiệt độ cực cao, Tiểu Tuân Tử vừa mới tiến vào liền bị nóng rớt một lớp da. Cả người đều một màu đỏ, cũng không cần chờ lâu lắm, da Tiểu Tuân Tử từ từ bị chiên dầu đến thối rữa.
Tịch Tích Chi sợ hãi không dám mở mắt ra, hai móng vuốt che kín lỗ taicủa mình, chui vào trong vạt áo trước ngực An Hoằng Hàn. Đây quả thực là cực hình trong cực hình(4)! Thử nghĩ nếu như lúc ấy Tịch Tích Chi không thể chạy thoát thì người xuống vạc dầu sẽ là nàng. Cả người nổi lên dagà, Tịch Tích Chi che đầu, cố gắng hết sức không nghe tiếng kêu thảmthiết của Tiểu Tuân Tử.
(4)Cực hình: hình phạt nặng, cực kì khủng khiếp tàn khốc.
An Nhược Yên sợ vỡ mật, giãy giụa không ngừng kêu gào, nhưng hơi sức của nàng ta căn bản không đủ chống đối với người trông ngục. Ba lần nămlượt đã bị người trông ngục trói lên giá gỗ, thắt chặt dây. Ở dưới chânnàng, từng bó củi được đắp chồng lên.
“Không. . . . . . Không. . . . . . Hoàng huynh ngươi tha cho ta đi! Tanguyện ý gả cho Lưu Quốc Vương, chuyện gì ta cũng tự nguyện đồng ý làm!” Khuôn mặt An Nhược Yên đều là vết tích nước mắt ràn rụa, cuối cùng từtừ trở nên mơ nhạt khi ngọn lửa bùng cháy lên.
Tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên từng đợt.
Lửa cháy hưng hực trong nháy mắt đã che lấp đi bóng dáng của An Nhược Yên . . . . . .