Phẫn nộ chưa từng có trước nay ở trong lòng xông ra, Tịch Tích Chi vung múa móng vuốt lên, đập thật mạnh.
“Cầu xin trẫm không bằng cầu xin nó. . . . . .” An Hoằng Hàn chỉ vào con chồn nhỏ trong ngực, không để ý ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nói:”Nếu như Vân chồn tự nguyện đồng ý bỏ qua cho ngươi, trẫm lập tức thảngười. Nhưng nếu như. . . . . . Nó muốn tính mạng các ngươi, trẫm cũngsẽ không nhúng tay.”
Ánh mắt An Nhược Yên chuyển sang con chồn nhỏ, rõ ràng hận đối phươngtới tận xương, thế nhưng lúc này nàng vì muốn sống, giống như con chóhèn mọn hạ thấp tư thế mình, cúi đầu khuất phục nhần sai khóc lóc nói:”Cầu xin. . . . . . Cầu xin ngươi tha bổn cung, bổn cung về sau khôngbao giờ gây sự với ngươi nữa.”
Lục Công Chúa lại nói xin lỗi với một con chồn? Người trông ngục đứng bên cạnh kinh ngạc không nói ra lời.
Chẳng lẽ Lục Công Chúa vẫn còn thua kém một con chồn sao? Bọn họ vốntưởng rằng bệ hạ chỉ vì muốn dạy dỗ Lục Công Chúa một hồi, mới đưa nàngnhốt vào đại lao. Mà bây giờ đến nhất định là vì đón Lục Công Chúa trởvề.
Dù sao ở trong mắt bọn họ, Lục Công Chúa chính là hoàng muội được bệ hạsủng ái nhất. Mặc dù nàng ta phạm vào lỗi lớn hơn nữa thì mối quan hệmáu mủ giữa nàng ta và bệ hạ vẫn tồn tại. Mà con chồn kia cũng chỉ làmột sủng vật mà thôi.
Nhưng. . . . . . Bệ hạ lại lạnh lùng đem sự sống còn của Lục Công Chúa giao cho một con chồn quyết định.
Trong nháy mắt Tịch Tích Chi có chút mềm lòng, nhưng nghe được tiếng ‘Bổn cung ’ kia thì suy nghĩ vừa rôi trong lòng không còn tồn tại. Đềunói chó không bỏ được ăn cứt, nếu như An Nhược Yên thật sự có thể thayđổi tính tình, dàn xếp ổn thỏa, vậy thì không còn là nàng ta rồi!
Không cẩn thận trong cuộc sống sau này, bất cứ lúc nào nàng ta đềi có thể đâm ngươi một đao!
Trong lòng Tịch Tích Chi cảnh cáo mình, nơi này là hoàng cung, khôngphải những địa phương khác, người ở đây đã sớm từ bỏ lương tri, mỗi ngày mang theo một tấm mặt nạ mà sống.
“Nghĩ kĩ chưa?” Thật lâu không thấy trả lời, An Hoằng Hàn nắm lấy móng vuốt con chồn nhỏ, vuốt qua vuốt lại.
Tịch Tích Chi theo thói quen nghĩ rụt về, lại bị vị Đế Vương nào đó túm chặt.
“Tha Bổn cung, cái gì Bổn cung cũng có thể cho ngươi, ngươi muốn cái gìcũng có thể!” An Nhược Yên sợ hãi la lớn nói, từng giọt nước mắt khôngngừng rơi. Nàng không muốn chết, không cần chết. . . . . . Nàng là côngchúa xuất chúng nhất trong đám người, xinh đẹp lại tài trí song toàn.Tại sao nàng phải chết, tại sao!
Tịch Tích Chi không chút nào bị mê hoặc, bởi vì An Nhược Yên có thể chonàng, An Hoằng Hàn cũng có thể cho. Mà An Hoằng Hàn cấp cho thứ gì đó,chưa chắc An Nhược Yên lấy ra được.
Tịch Tích Chi nâng móng vuốt lên, hướng về phái cổ của mình gạch ngangmột cái. Động tác này cùng với động tác lúc ‘ giết người diệt khẩu ’ gần như giống nhau.
An Hoằng Hàn là người trước tiên liền hiểu rõ quyết định của con chồnnhỏ, tựa như khen ngợi vỗ vỗ đầu của nàng, “Không khiến trẫm thất vọng.”
An Nhược Yên điên cuồng lắc đầu, mắc chứng điên loạn hô lớn: “Không. . . . . . Không. . . . . . Bổn cung không muốn chết! Tại sao! Bổn cung rốtcuộc nào sai điểm nào? Tại sao hoàng huynh ngươi luôn nghiêng về con súc sinh kia, Bổn cung cũng cúi đầu hướng nó cầu xin tha thứ, tại sao cònkhông chịu bỏ qua cho Bổn cung!”
Nghe từng tiếng thét chói tai, Tịch Tích Chi chận lại lỗ tai lông lá của mình. Quả nhiên vẫn không biết hối cải, may nhờ mới vừa rồi mình khôngcó nhân từ nương tay. Nếu không cuối cùng sẽ có một ngày, An Nhược Yênnhất định sẽ bởi vì thù hận mà tìm nàng trả thù.
“Ngươi tự thân động thủ, hay là trẫm thay ngươi giải quyết?” An HoằngHàn không có chút tình cảm nói, giống như đó là cái người sắp chết, chứkhông phải muội muội có quan hệ ruột thịt với hắn.
Tịch Tích Chi suy tư một hồi, giương mắt xem xét An Nhược Yên. Mặc dùnàng rất căm hận An Nhược Yên , nhưng nàng vẫn muốn cho nàng ta đượcchết một cách sảng khoái một chút. Nếu như đến trong tay An Hoằng Hànthì chỉ sợ không hành hạ nàng ta tróc một lớp da, An Nhược Yên chắc chưa chết được.
Chít chít. . . . . . [Ta tới].