Tịch Tích Chi không khỏi rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên trừ An Hoằng Hàn, cảm nhận được cảm giác giá rét từ trên người khác.
An Hoằng Hàn lên ngôi nhiều năm, một thân khí thế không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không có chút thay đổi, chỉ là lạnh lùng nâng khóe môi lên, tạo thành một độ cong, giống như tràn đầy giễu cợt, ánh mắt nhìn đối phương cực kỳ khinh thường.
“Thật sao?” Mở miệng hỏi ngược lại, An Hoằng Hàn lạnh lùng nói: “Những lời này không chỉ có một mình ngươi nói với trẫm………Nhưng có thể sống đến hôm nay, đến một người cũng không có.”
Muốn thắng được hắn? Vậy phải xem có bản lĩnh hay không.
An Hoằng Hàn chính là trải qua sóng to gió lớn, mới bò đến địa vị hôm nya. Chỉ vài ba lời liền muốn hù dọa hắn? Đó là chuyện không thể nào.
“Chúng ta có thể thử xem.” Nam tử không hề e ngại, cười lạnh một tiếng, tiếp theo nói: “Chúng ta đánh cuộc đi?”
Tịch Tích Chi nghi ngờ theo dõi hắn, đánh cuộc? Đánh cuộc gì?
“Nói.” An Hoằng Hàn càng sẽ không sợ hãi người nào, nếu đối phương nói ra, hắn liền không có khả năng lùi bước, nếu không sao xứng với thân phận vua một nước của hắn?
Phùng chân nhân là người cực kỳ cẩn thận, nghe được bệ hạ nhanh đồng ý yêu cầu của đối phương nhanh như vậy, cảm thấy quá mức qua loa.
“Bệ hạ! Chúng ta có thể nào đánh cuộc với một yêu nghiệt? Mất thân phận của chúng ta.” Phùng chân nhân lo lắng dậm chân bước, không đồng ý hành động này của bệ hạ.
Tịch Tích chi cũng sợ có bẫy, âm thầm ngắt lòng bàn tay của An Hoằng Hàn, giống như là đang trách cứ hắn đồng ý quá nhanh. Mà An Hoằng Hàn không có bất kỳ cử động nào, hình như tất cả chuyện này không đáng già hắn quá mức coi trọng.
“Bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay vang lên, nam tử mặc cẩm bào màu đen chậm rãi đứng lên, “Bệ hạ không hổ là bệ hạ, tự tin như thế. Nếu đánh cuộc, như vậy nhất định phải công bằng, nếu không đối với ngươi, đối với bản tôn, đều là một loại khinh nhờn.”
Vừa nhìn đối phương, Tịch Tích Chi liền hiểu rõ người này khẳng định cũng sống an nhàn sung sướng, là người đứng ở quyền thế tột cùng. Bởi vì chỉ có thứ người như thế, mới có thể nói chuyện như vậy.
“Ít nói lời vô ích.” An Hoằng Hàn nheo mắt lạnh lại, hình như không muốn lãng phí thời gian.
Đối phương chẳng những không nổi giận, mà ngược lại, cười ha hả: “thật sao? Chỉ là trước khi đánh cuộc, chúng ta có nên định tiền đánh cuộc hay không? Không có tiền đánh cuộc, làm sao sẽ tìm được niềm vui thú? Ngài nói phải không? Bệ hạ Phong Trạch quốc.”
Đối phương chẳng những không tức giận, ý khiêu khích trong lời nói còn rất rõ ràng.
Tịch Tích Chi rất không thích có người lấy tư thái này nói chuyện với An Hoằng Hàn. Trải qua mấy tháng chung đụng, lòng của Tịch Tích Chi đã sớm ở bên phía An Hoằng hàn. Kẻ địch của hắn, dĩ nhiên cũng là kẻ địch của mình.
“Ngươi muốn đánh cuộc gì?” Lời nói vẫn không mặn không lạt, thái độ An Hoằng Hàn làm cho người nhìn không thấu.
Trước đó, mỗi một lần Tịch Tích Chi đều lập lờ nước đôi. Lại không thấy kiên quyết đồng ý đánh cuộc với hắn, cũng không có nói phản đối.
Trong lòng Tịch Tích Chi âm thầm giơ ngón tay cái lên, không hổ là lão giang hồ trên triều đình, đối với người ,đối với chuyện, hắn đều cân nhắc cực tốt.
Nam tử mặc cẩm bào màu đen tự nhiên sẽ hiểu chỗ tính toán của An Hoằng Hàn, “Như thế nào? Chúng ta đánh cuộc tung tích cảu Từ quốc sư? Trong vòng một tháng nay, bổn tôn sẽ đảm bao an toàn của Từ quốc sư, nhưng nếu ngươi tìm được, như vậy bổn tôn liền đưa Từ quốc sư hoàn hảo vô khuyết trở về. Nhưng nếu không tìm được….” Ánh mắt của hắn dời đến trên người Bạch Hồ, lại nhìn thoáng qua Vân Chồn, cố ý cười nói: “Liền đưa con Vân Chồn kia cho bổn tôn…….Một con sủng vật có thể đổi lấy một quốc sư, đây là mua bán rất có lời?”
Đổi thành người khác, nhất định sẽ không chút do dự ném một con sủng vật ra. Bởi vì quốc sư đối với một nước là quan trọng bực nào? Mà một con sủng vật , dù quan trọng hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là đồ chơi thôi.
Ai ngờ sắc mặt An Hoằng Hàn đại biến, trong đôi mắt lộ ra ý lạnh, “Xem ra lần đánh cuộc này, chúng ta không thể tiếp tục.”
Thứ khác, An Hoằng Hàn có thể cười trừ, duy chỉ có chuyện liên quan đến Tịch Tích chi là không được.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ có người đánh chủ ý lên Tịch Tích chi.
“Thì ra bệ hạ máu lạnh vô tình, cũng sẽ có chuyện không dám làm sao? Dân gian đồn đại bệ hạ giết người không chớp mắt, chưa bao giờ sinh ra lòng thương hại với bất kỳ người nao, nhưng đối với con chồn này…… Bổn tôn mới vừa biết bệ hạ cũng là người có tình cảm.” Nam tử mặc cẩm bào màu đen há mồm chính là giễu cợt, giống như là đang nhạo báng An Hoằng hàn.
Tính tình An Hoằng hàn, ai không biết?
Chợt nhìn thấy hắn coi trọng một con sủng vật như thế, dĩ nhiên đều sẽ không nhịn được kinh thán.
“Ha ha…..Coi như bệ hạ không đồng ý! Bổn tôn cũng đã quyết định.” Nam tử cười lạnh hai tiếng, mắt điếc tai ngơ với cự tuyệt của An Hoằng Hàn, “Bổn tôn liền giữ lại một mạng của Từ quốc sư, bệ hạ, ngài nên nhanh lên. Về phần con chồn kia……Nếu bệ hạ thua, bổn tôn chắc chắn mang nó đi.”
Nam tử tràn đầy tự tin, lấy năng lực của hắn, muốn trộm một vật từ hoàng cung Phong trạch quốc, cũng sẽ không quá khó khăn. Chỉ là đổi thành trộm Vân Chồn, vậy thì tính khiêu chiến sẽ lớn hơn.
Vẻ mặt Tịch Tích Chi tràn đầy nghi ngờ, lòng nói, nó khi nào thì trở nên đắt giá như vậy rồi hả? Người này lại muốn cướp nó từ bên cạnh An Hoằng Hàn.
Nhưng Tịch Tích Chi nhìn một thân màu đen của đối phương, liền hoàn toàn tức giận. Nếu là một mỹ nam, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể suy nghĩ chủ động đi theo hắn đi. Nhưng mà cách ăn mặc của người này, tỏ rõ hắn không phải người tốt. Đi theo một chủ nhân như vậy, không nghi ngờ chờ nó chính là những ngày tháng khổ sở!
Hơn nữa đối phương là kẻ địch của An Hoằng hàn, chẳng may ngược đãi nó, phát tiết hận ý với An Hoằng Hàn lên người nó, chẳng phải bản thân thật vô tội sao?
Càng nghĩ càng thấy không đáng tin, Tịch Tích Chi cho là…….Nàng vẫn là thành thật bám cây to An Hoằng Hàn này thì tốt hơn, ít nhất An HOằng Hàn chăm sóc cẩn thận, ăn mặc, đi, ở của nàng. Thỉnh thoảng còn có thể phát một chút phúc lợi cho sủng vật, cho ăn một con Phượng Kim Lân Ngư.
“Phùng chân nhân, thay trẫm bắt lấy hắn!” An Hoằng Hàn không thích nói nhảm, thích dùng hành động thực tế, ra lệnh một tiếng, Phùng chân nhân lập tức vứt Bạch hồ xuống, rút kiếm gỗ đào ra, đâm về phía nửa yêu.
Bàn tay của An Hoằng Hàn khoác lên vai Tịch Tích Chi dùng động tác tuyên thệ quyền sở hữu, “Đồ của trẫm, không cho phép người khác dòm ngó. Những kẻ dám dòm ngó đều phải trả giá thật lớn, hiểu không?”