“Ý là, với thân thủ vừa đạt tới trình độ Cao Cấp Kiếm Sĩ, chịu mười chiêu của ta còn không nổi thì làm sao bảo hộ ta.” Lời của Thanh Việt, vốn chỉ là trần thuật sự thật mà thôi.
Bất quá lời này vọng vào tai Phí Lí Đặc thì có chút biến vị.
Phỉ Lí Đặc đối với kiếm thuật của mình, đã tự tin đến mức có chút tự phụ, nghe Thanh Việt nói vậy, hắn chỉ cảm thấy từ mức độ xem thường đã chuyển biến thành khinh miệt cùng coi rẻ.
“Tiểu điện hạ, ngài nói vậy là vũ nhục ta, ta muốn quyết đấu với ngài!” Đầu óc Phỉ Lí Đặc có chút nóng lên, tức giận bùng phát.
Kì thực lời này vừa nói ra khỏi miệng, Phỉ Lí Đặc đã bắt đầu hối hận.
Trước không tính tới hậu quả nghiêm trọng vì dám làm tổn thương tiểu điện hạ.
Chỉ cần xét đối tượng mà hắn đưa ra yêu cầu quyết đấu cư nhiên lại là một thiếu niên so với hắn còn nhỏ hơn, hơn nữa đối phương còn là ma pháp sư không quen cận chiến, chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ để người ta cười nhạo, khinh bỉ.
Phí Lí Đặc khẩn trương nhìn Thanh Việt, hi vọng bé cự tuyệt, nhưng mà sự thật lúc nào cũng thực tàn khốc……
“Quyết đấu?” Thanh Việt nghe thấy lời Phỉ Lí Đặc, khóe miệng nhếch lên ý cười thích thú.
“Hảo.”
Nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Phỉ Lí Đặc.
Đối với quyết đấu, Thanh Việt vẫn cảm thấy thực hứng thú, chưa có ai dám yêu cầu quyết đấu với bé a.
Đối mặt với Thanh Việt không chút do dự đáp ứng, khóe miệng Phỉ Lí Đặc vô lực run rẩy.
Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, quyết đấu là hắn đề nghị, nếu hắn đã yêu cầu, đối phương cũng đáp ứng mà lại đòi hủy bỏ thì hắn nhất định sẽ mất mặt chết mất, cả đời này cũng không dám ló mặt ra đường nữa.
“Hảo, nếu tiểu điện hạ cũng đồng ý, như vậy chúng ta có thể tiến hành quyết đấu.”
Phỉ Lí Đặc bày ra bộ dáng ‘Ta chỉ vì ngươi thôi’ mà khuyên bảo: “Bất quá tiểu điện hạ, ngài cũng nên hiểu một chuyện, dù sao ngài cũng là ma pháp sư mà ta là võ sĩ, nếu cận chiến với ta ngài sẽ bất lợi, vạn nhất ta làm tiểu điện hạ bị thương…..”
“Mau bắt đầu đi.” Thanh Việt thúc giục nói.
“Nếu vậy, được rồi, chúng ta bắt đầu quyết đấu.” Thấy trận quyết đấu không thể hủy bỏ, Phỉ Lí Đặc cũng chỉ có thể rút bội kiếm. “Tiểu điện hạ là ma pháp sư, vậy để tiểu điện hạ bắt đầu trước đi.”
Phỉ Lí Đặc hai tay cầm kiếm nhưng không công kích, ngược lại đứng im một chỗ, cấp thời gian để Thanh Việt ngâm xướng pháp thuật.
‘Còn vậy nữa?’ Thanh Việt có chút nghi hoặc nhìn Phỉ Lí Đặc: ‘Lúc quyết đâu, cư nhiên cho đối thủ thời gian chuẩn bị? Đây chính là cái gọi là tinh thần võ sĩ, phong độ quý tộc đi? Này không phải là muốn chết sao! Ha hả ~~~ thật đúng là muốn cho người này một trận giáo huấn cả đời khó quên a.’
Thanh Việt cười thích thú hơn nữa.
Phỉ Lí Đặc đứng đối diện Thanh Việt không xa, nhìn môi Thanh Việt giật giật, hẳn là đang ngâm xướng chú ngữ pháp thuật, Phỉ Lí Đặc cũng bắt đầu điều chỉnh đấu khí trong cơ thể, chuẩn bị chốc nữa né tránh pháp thuật của Thanh Việt.
Bất quá, có câu nói ‘kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biển hóa’, Phỉ Lí Đặc hôm nay rốt cuộc cũng được lĩnh giáo.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Phỉ Lí Đặc cảm thấy da đầu mình bắt đầu run rẩy.
Khoảng không trên đầu hắn đã xuất hiện một loạt băng tiễn dày đặc đang trôi lơ lửng, thứ này nếu nện xuống lúc hắn chưa chuẩn bị tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, cơ hội bị biến thành con nhím rất lớn.
Ngay lúc Phỉ Lí Đặc sửng sốt, ngàn vạn băng tiễn theo sự chỉ huy của Thanh Việt rất nhanh rơi xuống.
Phỉ Lí Đặc kinh hồn bạt vía a!
Hôm nay hắn rốt cuộc cũng chứng thực được một bài học đau thương mà nhiều người đã trải qua ‘trong lúc quyết đấu, nếu đối phương là ma pháp sư, như vậy tuyệt đối phải nhớ kĩ, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, ngàn vạn lần không cho đối phương có cơ hội ngâm xướng!’.
Những lời này vừa xuất hiện trong đầu Phỉ Lí Đặc thì một ngọn băng tiễn sắc bén đã phóng tới đỉnh đầu hắn.
Phỉ Lí Đặc vội vàng giơ kiếm đỡ, sau khi va chạm, Phỉ Lí Đặc kinh ngạc phát hiện, pháp thuật hệ thủy tam cấp vốn rất bình thường—— Băng Tiễn Thuật, thế nhưng so với tưởng tượng của hắn lại rắn chắc hơn rất nhiều, hai tay của hắn vì chặt đứt băng tiễn mà chấn động tới run rẩy.
‘Ông trời của ta a ~~~ còn nhiều như vậy!!!’
Phỉ Lí Đặc khóc thét, nhìn băng tiễn không ngừng rơi xuống, không dám đón đỡ nữa, chỉ có thể vội vàng trốn tránh.
Ba ngọn….. chín ngọn….. mười bảy ngọn….. hai mươi tám ngọn…. sáu mươi lăm ngọn……
Phỉ Lí Đặc liều mạng trốn tránh, khóe mắt vô thức liếc về phía Thanh Việt đang nhàn nhã thoải mái đứng một bên, đột nhiên nghĩ tới bộ dáng chật vật của mình hiện tại, nhất thời ngay cả tâm tình muốn tự sát cũng nổi lên.
‘Ông trời của ta ơi ~~~ cái giá phải trả cho sự khinh địch cũng quá lớn đi ~~~’
Vấn đề hiện tại không phải là mười mấy, hai mươi mấy ngọn nữa mà chính là một tảng khổng lồ, chi chít băng tiễn, từ bốn phương tám hướng trên đỉnh đầu hắn nhanh chóng rớt xuống.
Phỉ Lí Đặc lúc này bất chấp vấn đề có mất mặt hay không, trong một khắc băng tiễn sắp ụp tới, quyết định nằm úp sấp xuống, cuống cuồng lăn về phía khoảng đất an toàn của Thanh Việt.
Nhờ vậy mà hắn được an toàn, bất quá đáng thương là sau vị trí của hắn khi nãy là nơi nhốt đám tiểu ma thú chất thịt tươi ngon nhưng không có chút sức mạnh nào, đám băng tiễn kia ập tới đúng là thê thảm, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, trong khoảnh khắc đã bị biến thành con nhím đóng đinh tại chỗ.
…….
Hoàn Chương 56.