Bị nhốt ở chỗ Ngụy Trường Sinh, Tề Tiểu Bạch đã ba ngày không nghỉ ngơi tốt. Úy Thành Bích cũng thế, bây giờ bọn họ đương nhiên phải nghỉ ngơi lấy sức chờ ngày mai xem kết cục của Ngụy Trường Sinh.
Mọi người đều đi hết, Thâu Hương Thiết Ngọc cũng bị đuổi xuống, Minh Thịnh Lan nói: “Nhạn Khởi, ngươi có muốn nghỉ ngơi chút không? Lúc nãy chỉ nghỉ được xíu.” Vừa trở về đã tỉnh lại nói chuyện với Úy Thành Bích và Tề Tiểu Bạch.
Hàn Nhạn Khởi nhìn sắc trời: “Ăn cơm chiều xong rồi ngủ tiếp.” Hắn đến bên cạnh Minh Thịnh Lan, ôm bả vai hắn.
Minh Thịnh Lan cảm thấy tư thế này cứ quái quái, Hàn Nhạn Khởi vốn không cao bằng hắn, dáng người lại mảnh khảnh, còn ôm bả vai hắn như vậy chẳng ra sao cả, không biết tay hắn có mỏi không.
Tay Hàn Nhạn Khởi đúng là hơi mỏi thật nhưng theo quan sát của hắn, các khách nhân trong Khi Hoa Lâu đều ôm cô nương tiểu quan trong lâu như vậy. Sau đó các nàng và tiểu quan đều mềm mại dựa vào ngực khách nhân—— aizzz, sao Minh Thịnh Lan không mềm mại dựa vào ngực hắn thế?
Hàn Nhạn Khởi đang nghĩ tới đây, Minh Thịnh Lan bỗng kéo tay hắn xuống, ôm cả người hắn vào trong ngực. Cho nên trong khoảnh khắc tư thế bị ngược mất rồi. Minh Thịnh Lan ôm Hàn Nhạn Khởi nhưng Hàn Nhạn Khởi không nghĩ như vậy.
Hàn Nhạn Khởi giãy giụa vài cái, Minh Thịnh Lan lại ôm rất chắc, dựa vào cực thoải mái, hắn cũng không giãy giụa nữa.
Quên đi quên đi, hình thức không quan trọng.
Minh Thịnh Lan gác cằm lên đầu Hàn Nhạn Khởi, ôn nhu nói: “Đến bây giờ ta vẫn sợ đây chỉ là một giấc mơ.”
Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Tại sao?”
Minh Thịnh Lan khẽ cười một tiếng: “Bởi vì chuyện này quá kỳ diệu, ta khổ não lâu rồi, làm sao mới khiến ngươi hiểu rằng ngươi thích ta, chấp nhận ta đây. Không ngờ ngươi lại nói trước, thật khiến ta vừa mừng vừa sợ.”
Trong lòng Hàn Nhạn Khởi tràn đầy ngọt ngào, không ngờ Minh Thịnh Lan đã thích hắn lâu rồi. Hàn Nhạn Khởi lập tức cảm thấy hăng hái, bắt lấy tay Minh Thịnh Lan: “Yên tâm, Thịnh Lan, ta sẽ không bao giờ phụ ngươi.” Những lời này sao quen tai thế? Đây là lời mà các thư sinh thường nói với cô nương mình thích, hắn mượn tạm vậy.
Minh Thịnh Lan cảm thấy có hơi ngộ ngộ nhưng không rõ là ngộ khúc nào. Dù sao không phải việc quan trọng nên cũng bỏ qua. Hắn nắm chặt tay, thấp giọng nói: “Ta cũng thế.”
Không nhắc tới tư thế bây giờ, cuộc đối thoại này thật khiến người ta cảm động.
Hàn Nhạn Khởi quay đầu nhìn hắn, hai người ôn nhu nhìn nhau tạo thành sự hài hòa kỳ dị.
Vì để Hàn Nhạn Khởi được nghỉ ngơi Minh Thịnh Lan cố ý gọi cơm sớm hơn mọi khi. Kim Lão Ngũ cũng đến, mọi người cùng uống vài ly rượu chúc mừng thành công giải quyết Ngụy Trường Sinh.
Hàn Nhạn Khởi uống hai ly rượu nhỏ rồi kéo Kim Lão Ngũ qua một bên, khe khẽ nói nhỏ.
Kim Lão Ngũ vừa lau mồ hôi vừa nói: “Lão đệ, ngươi lại muốn hỏi vì sao khi thấy Minh bộ đầu là đỏ mặt à?”
Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Ta đã hiểu rồi.”
Kim Lão Ngũ “ồ” một tiếng: “Rất đáng để chúc mừng, khi nào thì ngươi tỏ tình?”
“Tỏ luôn rồi.” Hàn Nhạn Khởi đáp, “Chẳng lẽ lão ca chưa nhìn ra hắn đã là người của ta?”
Mồ hôi Kim Lão Ngũ chảy càng ngày càng nhiều, tự uống một chén rượu cho bớt sợ, nói: “À… à… Người Khi Hoa Lâu động tác nhanh quá, lão ca bái phục, bái phục!”
Hàn Nhạn Khởi nhấp môi cười nói: “Vẫn phải cảm ơn lão ca đã nhắc nhở.”
Kim Lão Ngũ xua tay: “Nào dám, nào dám, chuyện này có gì mà cảm ơn. Thật ra ta còn phải cảm ơn lão đệ đã giúp giới chúng ta trừ một tai họa lớn.”
Nhắc tới Ngụy Trường Sinh, sắc mặt Hàn Nhạn Khởi trầm xuống, nói: “Lão ca, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Kim Lão Ngũ hỏi: “Chuyện gì?”
Hàn Nhạn Khởi chậm rãi nói: “Lúc ta ở chỗ Ngụy Trường Sinh, lão nói… nói trên người ta có danh khí.”
Kim Lão Ngũ run lên, hỏi lại: “Ngươi biết rồi?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Xem ra là sự thật, lúc đầu ta còn nghi lão đang lừa ta cơ, aizz… Khó trách lúc trước Kim Kiều Tiêu nói chuyện như thế. Hóa ra các ngươi đều biết hết? Chỉ có ta là không.”
Kim Lão Ngũ gãi đầu đáp: “Lấy năng lực của ta thật ra không thể nhìn ra cái gì. Chỉ là năm đó truyền ra tin tức sư phụ nhận nuôi ngươi còn chọn ngươi làm đệ tử quan môn, hễ là người lăn lộn tầm cỡ một chút đều biết hết. Nhưng lệnh sư có dặn dò, sau này không được nhắc tới trước mặt ngươi.” Với bối phận địa vị của sư phụ Hàn Nhạn Khởi phát lệnh một câu như vậy, dù không phải toàn bộ thì ít nhất đại đa số người đều phải nể mặt.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Lão ca có biết tại sao sư phụ ta lại dặn dò như vậy?”
Kim Lão Ngũ nói: “Cái này sao ta biết được, ha ha, hãy tin rằng lệnh sư làm gì cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.” Dù cho có đoán ra một ít, lão cũng không dám nói ra. Chuyện nhà người ta lão không nên lắm miệng, nhỡ đâu chọc giận sư phụ Hàn Nhạn khởi thì chết.
Hàn Nhạn Khởi đâu hiểu được suy nghĩ của Kim Lão Ngũ, chỉ cho rằng lão thật sự không biết, đành buồn bã ừm một tiếng.
Bên kia Minh Thịnh Lan thấy hắn ăn cơm uống rượu xong, trò chuyện cùng đủ rồi liền giục hắn đi nghỉ ngơi. Hàn Nhạn Khởi luôn muốn ‘sủng ái’ Minh Thịnh Lan, hiển nhiên nghe theo.
Hai người vào phòng, Hàn Nhạn Khởi cũng không vội ngủ, hắn ngăn cản Minh Thịnh Lan định múc nước, nói: “Ta múc, ta múc.”
Minh Thịnh Lan sửng sốt một chút, hỏi: “Cái gì?”
Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm: “Ta múc nước đó, ngươi cứ nghỉ ngơi tốt vào, cứ để ta hầu hạ ngươi?” Sau đó chạy một mạch đi múc nước. Có một câu này rất đúng, nam nhân không thương vợ thì không phải nam nhân tốt.
Nhưng khi Minh Thịnh Lan nhìn bóng người hắn, lại nghĩ đến câu “Ngươi cứ nghỉ ngơi tốt vào, ta hầu hạ ngươi”, trong đầu hiện lên hai chữ “vợ hiền”.
Hàn Nhạn Khởi xách một thùng nước ấm, cố sức tỏ ra không hề gì bước trở về.
Thùng nước này làm bằng gỗ nặng muốn chết, lại còn đầy ắp nước ấm, nặng càng thêm nặng. Hàn Nhạn Khởi uống hai ly rượu, từ xa lắc lắc thùng nước tới, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng dù có cố hết sức cũng phải cắn răng xách đến, không thể mất mặt trước Minh Thịnh Lan được.
Hàn Nhạn Khởi khó khăn bước vào phòng, không xách nổi nữa, Minh Thịnh Lan bèn giúp một tay thoải mái xách lên.
Hàn Nhạn Khởi hơi uể oải, nói: “Thịnh Lan, ta rửa chân giúp ngươi nhé?”
Minh Thịnh Lan nào biết hắn nghĩ gì, nhớ đến lúc trước hắn mát xa cho mình, tuy rằng cảm động nhưng vẫn lắc đầu: “Ngươi mệt rồi, để ta giúp ngươi rửa.”
Hàn Nhạn Khởi thật sự rất mệt mỏi, hận không thể ôm lấy Minh Thịnh Lan hô to một câu “vợ hiền”.
Hôm nay không thể trở thành nam nhân tốt bởi vì Minh Thịnh Lan quá hiền tuệ, Hàn Nhạn Khởi ngồi xuống, hưởng thụ sự hầu hạ của “vợ hiền”.
Hôm nay có hai người, một người là vợ hiền, người còn lại cũng là vợ hiền nốt.
