“Ta đã nói rồi, ta muốn trở thành Kỳ chủ Chính hồng kỳ trong nội bát kỳ” Sắc mặt Mộ Dung Yến có vẻ căng thẳng. Hứa Thành này chỉ trong chốc lát mà đã nhiều lần thay đổi sắc mặt, tâm tư liên tục thay đổi. Vừa rồi nhìn dáng vẻ của hắn hình như là có chút mê luyến đối với mình, nhưng chỉ trong giây lát lập tức lại trở nên tỉnh táo, thật sự quá nhanh. Nàng vừa định dựa vào tình huống vừa rồi để định ra một phương châm hành động, bởi vì quân kỳ của Hứa Thành có màu đỏ như máu, cho nên Chính hồng kỳ ở trong bát kỳ, dưới con mắt của các bộ tộc , được coi là một kỳ cao quý nhất trong bát kỳ, giống như là Chính hoàng kỳ trong bát kỳ Mãn Thanh.
“Theo ta được biết, thế lực bộ tộc Vũ Văn không nhỏ. Tại sao lại không thể trở thành kỳ chủ?” Hứa Thành hỏi.
“Đúng bởi vì chúng ta có thực lực quá mạnh mẽ, cho nên mới không thể làm Kỳ chủ” Mộ Dung Yến nói: “Bộ tộc Vũ Văn chúng ta có hơn ba vạn tộc nhân, trong đó tráng niên có thể ra trận thì có gần tám ngàn. Số lượng này ở trên thảo nguyên chúng ta mà nói, chính là một lực lượng cực kỳ cường đại. Bọn chúng sợ thế lực của chúng ta lớn mạnh hơn nữa, khi dễ bọn chúng, cho nên không đồng ý cho chúng ta làm Kỳ chủ”
“Ngươi rất thẳng thắn. Nhưng mà ta cũng không có biện pháp nào cả. Vốn ta quy định chính các người tự mình lựa chọn kỳ chủ, bản thân ta cũng không thể đổi ý” Hứa Thành bày tỏ thái độ lực bất tòng tâm của mình.
“Chúa công” Hà Thông đã cắt đứt sự thưởng thức của Hứa Thành đối với Mộ Dung Yến, nói: “Vốn dĩ Kỳ chủ Chính Hồng kỳ được tuyển chọn chính là Mộ Dung phu nhân”
“Nói như vậy là bọn hắn đổi ý” Hứa Thành hỏi.
“Đúng vậy” Mộ Dung Yến gật đầu nói: “Ta đến là vì muốn yêu cầu tướng quân có thể cho chúng ta có được một kết quả công bằng, đưa ta lên ngôi vị kỳ chủ”
“Ta sẽ không nhúng tay vào trong công việc nội bộ các bộ tộc các ngươi” Hứa Thành lắc đầu. Nếu hắn làm như vậy thì sẽ khiến cho các bộ lạc du mục vừa mới dựa vào hắn sinh ra cảm giác không tín nhiệm hắn, được không bù mất.
“Tướng quân chế định ra chế độ Bát kỳ. Nếu như được thực thi thì sẽ đại biểu cho quyền uy của tướng quân. Thế nhưng ngay từ ban đầu đã bị phá vỡ quy củ, sau này lời nói của tướng quân, còn có uy tín gì ở trên thảo nguyên sao?” Mộ Dung Yến bắt đầu khích tướng. Nhưng mà điều này tuyệt đối không thể xảy ra đây đối với Hứa Thành. Lời nói ác độc nhất của người cổ đại chính là mắng người, ở trong mắt người hiện đại, một chút lực sát thương đều không có. Huống chi chẳng qua chỉ là nói bóng nói gió một chút mà thôi.
“Quyền uy của ta là do quân lực của ta quyết định, không phải một chế độ Bát kỳ nho nhỏ ” Hứa Thành trực tiếp nói rõ ràng: “Phu nhân muốn có được ngôi vị kỳ chủ, cũng đừng nói với ta là muốn nhận được một đãi ngộ công bằng” Hứa Thành thay đổi chủ đề.
“Ta muốn dùng điều này để phát triển bộ tộc của ta, có cái gì không đúng sao?” Mộ Dung Yến đột nhiên nở nụ cười. Trong lúc nhất thời, cả phòng đều bừng xuân sắc, khiến cho tất cả mọi người đều rùng minh trong lòng: “Chẳng phải tướng quân đang cố gắng phát triển bản thân mình sao? Theo ta thấy, chế độ Bát kỳ này của tướng quân khiến cho tất cả bộ tộc gia nhập bát kỳ đều cột vào trên chiến xa của tướng quân, thậm chí còn. . .” Nói đến đây, nàng lại liếc mắt nhìn Hứa Thành, lại không có bất kỳ thu hoạch nào. Mộ Dung Yến không cam lòng, nhưng vẫn nói tiếp: “Thậm chí còn, đến lúc tướng quân đã bình định chiến loạn Đại Hán xong, dụng binh đối với phương bắc, bọn chúng cũng sẽ trở thành tiên phong của tướng quân. Ta nói không đúng sao? Tướng quân không phải là sợ ta một người tiểu nữ tử thế lực “
“Làm sao ngươi biết ta có thể bình định chiến loạn Đại Hán? Ngay bản thân ta cũng không tự tin ” Hứa Thành cũng cười cười nói. Nữ nhân này có chút ý tứ.
“Chiến lực, quân lực, sức dân kỳ thật cũng chính là một từ: thực lực” Mộ Dung Yến thu lại dáng vẻ tươi cười, làm cho người ta có cảm giác giống như đột nhiên trải qua một giấc mộng. Nhưng mà Hứa Thành không có cảm giác này. Không phải có một câu nói: những nữ minh tinh nổi tiếng nhất Trung Quốc của những năm ba bốn mươi đi đến thời kỳ hiện đại thì ngay cả làm một tiểu nha hoàn cũng không đủ tư cách. Nói cách khác, mỹ nữ thời hiện đại nhiều lắm. Tuy rằng nói như vậy có đôi chút khoa trương. Tất nhiên ở đây cũng có vấn đề chụp ảnh hoặc kỹ thuật quay phim cùng trang điểm cùng với từng phương diện khác nhau so với thời trước, nhưng có một sự thật: mỹ nữ, thời hiện đại tuyệt đối không thiếu, mọi người cũng thấy quá nhiều, cho nên, tuy rằng Mộ Dung Yến rất đẹp, nhưng cũng chỉ khiến cho Hứa Thành động tâm trong giây lát mà thôi. Hắn nhìn thấy mỹ nữ còn nhiều hơn nhiều so với người bình thường. Tới khi hắn bình tĩnh lại, tất cả cũng không thành vấn đề.
“Thực lực?” Hứa Thành nhìn về phía cái này xinh đẹp, trong lòng hắn đang thầm so sánh nàng cùng những mỹ nữ mình đã thấy. Đại khái Thái Văn Cơ có lẽ có thể so đấu cao thấp cùng nàng ở trên phương diện mỹ mạo, nhưng khí chất của hai người căn bản khác nhau. Thái Văn Cơ có một phong thái tao nhã của người trí thức. Cũng chính vì loại khí chất này mà khiến cho hắn sau khi gặp mặt Thái Văn Cơ cảm thấy cực không thoải mái. Hai người căn bản không có điểm chung, cho nên khi tiếp xúc với nhau mới không hợp nhau, mà Mộ Dung Yến lại khác. So sánh với Thái Văn Cơ, một người có thể ở trong bộ tộc du mục phương bắc đoạt được vị trí tộc trưởng một bộ tộc, lại có thể khiến cho bộ tộc khác e ngại đến mức không dám để cho nàng đảm đương chức vị kỳ chủ thì có thể nhìn ra sự mạnh mẽ của nàng.
“Chính Hồng kỳ có những bộ tộc nào?” Hứa Thành nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn Hà Thông hỏi.
“Ngoại trừ bộ tộc Vũ Văn gia tộc, cũng chỉ có Vệ thị nhất tộc theo như phân chia gia tộc, những bộ tộc khác, đều là tự mình thành tộc. Nhưng mà lần này sau khi lựa chọn Mộ Dung phu nhân, bọn chúng lại đề cử Trát Bản Hòa, tộc trưởng bộ tộc ở đó làm kỳ chủ” Hà Thông phát hiện ra hắn nghĩ mãi mà không hiểu lần này chúa công muốn làm gì, vậy sao hắn có thể phối hợp?
“Trát Bản Hòa? Lại là lão gia hỏa này?” Hứa Thành lẩm bẩm nói.
“Nguyên lai tướng quân cũng biết Trát Bản Hòa, lão gia hỏa này. Nếu như lão gia hỏa này biết rõ tướng quân cũng biết hắn, chỉ sợ lão sẽ sợ tới mức không đứng lên được” Mộ Dung Yến trêu đùa. Bất kỳ ai cũng nghe ra nàng rất bất mãn đối với Trát Bản Hòa. Xem ra, nàng cũng từng bị lão gia hỏa này khiến cho chịu thiệt thòi.
“Lão gia hỏa đó là một người rất biết chiếm tiện nghi, rất chán ghét” Lư Dục nhớ tới lần đó Trát Bản Hòa kích động các bộ tộc khác tìm phiền toái cho mình, lập tức hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Theo như lời Lư đại nhân, đúng là tất cả người trong bộ tộc chúng ta đều rất hiểu con người Trát Bản Hòa. Xem ra, Lư đại nhân cũng rất không hài lòng với con người Trát Bản Hòa” Mộ Dung Yến nói với Lư Dục.
Hứa Thành với mọi người nhìn nhau. Nữ nhân có chuẩn bị mà đến. Tuy rằng Lư Dục chính là người phụ trách đàm phán lần đó, nhưng chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn, điều này nói rõ nữ nhân này đã bỏ ra không ít công sức. Nếu không phải những ngồi ở chỗ nầy tuyệt đối đều gian ngoan, giảo hoạt, mạnh hơn nhiều so với công lực của nàng, làm cho nàng vẫn luôn không thể phát huy được, chỉ sợ ngôi vị kỳ chủ Chính Hồng kỳ thực sự sẽ bị nàng đoạt mất.
“Mộ Dung phu nhân, chúng ta không thể cho phu nhân vị trí đó. Đây là công việc nội bộ của các người, chúng ta không thể nhúng tay vào” Hứa Thành đột nhiên đưa ra kết luận, khiến cho người khác căn bản không kịp phản ứng.
“Tốt lắm” Mộ Dung Yến đứng lên. Ngay khi tới đây nàng đã biết khả năng thành công rất mong manh. Nàng ở trên thảo nguyên, vô luận là sắc đẹp hay tâm trí, đều một mực chiếm thế thượng phong, nắm giữ tất cả mọi người ở trong tay. Hiện tại, Hứa Thành luôn tránh nặng tìm nhẹ. Nàng vừa ra chiêu, hắn lập tức chuyển chủ đề đi sang một hướng khác, khiến nàng có cảm giác đánh hụt một quyền, cực kỳ chán ghét. Còn cả thủ hạ của hắn, không một ai nhìn tới mỹ mạo của mình. Điều này thật khó có thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu nữ tử cáo từ” Mộ Dung Yến quay người đi ra ngoài. Khi nàng đi tới cửa, lại xoay người lại, nói: “Lần này Hứa tướng quân biểu hiện không được tốt lắm. Ta cùng bộ tộc của ta cũng chỉ có thể rời khỏi Tịnh Châu. Mâu thuẫn cùng những bộ tộc khác khiến cho chúng ta không thể tiếp tục đứng ở chỗ đó. Thứ cho chúng ta muốn rời khỏi bát kỳ”