Điểm thành công này khiến Phùng chân nhân xóa bỏ chán ghét đối với nàng, “Quả này được gọi là ‘Hóa Yêu Quả’……”
Ba chữ, khiến thân thể nhỏ của Tịch Tích Chi run rẩy. Nhờ An Hoằng Hàn đỡ nàng, mới không có lộ ra bối rối quá lớn.
Hóa Yêu Quả, chính là một loại quả âm độc. Đối với loài người sẽ không sinh ra thương tổn quá lớn, nhưng mà đối với yêu tinh tu tiên, lại là ‘độc dược’ trí mạng. Trước kia Tịch Tích Chi từng nghe sư phụ nói tới loại quả này, vì chuyện này, sư phụ còn liên tục cảnh cáo nàng, đừng thấy quả dại liền đi hái, cẩn thận sau này chắc chắn sẽ có một ngày mắc mưu chịu thiệt.
Khi đó nàng lơ đễnh, tâm nói, quả dại chín, không tới hái ăn hết sẽ rất đáng tiếc, rất lãng phí?
Sau này sư phụ mới chậm rãi giải thích cho nàng, nói ra tác dụng của ‘Hóa Yêu Quả’, cộng thêm nói về mấy chuyện xưa của Hóa Yêu Quả, ý đồ muốn ngăn cản Tịch Tích Chi nhìn thấy quả dại liền hái. Nàng cho là chuyện xưa này chỉ là sư phụ thêu dệt vô cớ, hù dọa nàng mà thôi, lại không nghĩ rằng đổi một thế giới, thật gặp loại quả này.
“Biết tác dụng của quả này không?” Phùng chân nhân tiếp tục đặt câu hỏi.
An Hoằng Hàn vẫn không thích nói chuyện, trừ nhíu mày hai cái, từ đầu chí cuối, không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Phàm là người tu luyện, chỉ cần cắn Hóa Yêu Quả một cái, như vậy đạo hạnh toàn thân đều sẽ bị cuốn trôi, từ đó rơi vào yêu đạo, vạn kiếp bất phục.” Đây là lý do gọi là ‘độc dược’ với Tịch Tích Chi.
Đạo hạnh đối với người tu luyện chính là toàn bộ của bọn họ, trong một đêm tước đoạt tất cả của họ, không phải là độc dược vô hình giết người nhất sao?
Mới vừa rồi may có Phùng chân nhân ngăn cản mình, nếu không mình sẽ vĩnh viễn không thể nào phi thăng. Không thể phi thăng, đó chính là Tịch Tích Chi không thể nào trở lại quỹ đạo nhân sinh kia.
Câu trả lời của Tịch Tích Chi không làm Phùng chân nhân thất vọng, ông tán thưởng gật đầu, “Coi như ngươi còn có chút kiến thức, nhớ……vô luận làm chuyện gì, cũng phải suy nghĩ trước hậu quả, lỗ mãng liều lĩnh đi làm, bình thường mất sẽ nhiều hơn được.”
Trong nháy mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng nhíu chặt chân mày, hắn ghét nhất có người thuyết giáo với Tịch Tích Chi, trừ hắn ra.
Tịch Tích Chi vừa định trả lời, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền bị An Hoằng Hàn bên cạnh giành nói trước: “Phùng chân nhân, người của trẫm còn không cần ngươi tới dạy dỗ. Nhiệm vụ hôm nay của ngươi, chỉ là thu yêu phục ma, trẫm cũng không mời ngươi tới làm lão sư dạy học.”
Lời nói lạnh lẽo khiến sơn động âm u, càng thêm tràn ngập một loại cảm giác âm trầm.
Cũng may ba người đều là người từng trải việc đời, sẽ không vì không khí lạnh cứng mà sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Phùng chân nhân liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi, rồi liếc nhìn An Hoằng Hàn, hình như tự hỏi chuyện gì, ánh mắt cũng cực kỳ khó dò. Trình độ coi trọng của bệ hạ đối với tiểu yêu tinh này, dường như vượt qua mức bình thường rất nhiều! Mới quen biết một ngày, mà Phùng chân nhân đã nhìn ra quan hệ của hai người vô cùng thân mật.
“Lão phu chỉ là nhắc nhở một câu mà thôi, cũng không có lên tiếng dạy ai.” Phùng chân nhân suy nghĩ, cũng xoay chuyển vô cùng nhanh, gần như là trong nháy mắt, đã nghĩ ra câu hỏi trả lời An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn híp mắt lạnh, “Giống như lời Phùng chân nhân, đó là tốt nhất, Phùng chân nhân cũng biết tính trẫm, cho nên ngàn vạn đừng cố gắng chọc giận trẫm, nếu không một khi trẫm nổi giận, muốn bình ổn lửa giận trong lòng trẫm, vậy thì rất khó khăn.”
Nếu cảnh cáo trong lời nói cũng nghe không ra, như vậy Phùng chân nhân liền uổng làm người rồi.
“Lão phu sao dám? Bệ hạ, sắp đến chỗ sâu trong sơn động, hay chúng ta trước nhìn một chút yêu vật kia rồi hãy nói.” Kính chiếu yêu trong tay phát ra ánh sáng kịch liệt, Phùng chân nhân vung bàn tay lên, người nhẹ như yến nhảy vào chỗ sâu trong sơn động.
An Hoằng Hàn từng học võ, mặc dù không theo kịp Phùng chân nhân – người tu luyện này, nhưng tốc độ cũng là cực nhanh, gần như là không phân cao thấp với Phùng chân nhân.
Chỗ sâu đều là một mãnh tối mờ mịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Ánh sáng kính chiếu yêu nhanh chóng yếu đi, chỉ cách mấy giây, liền nhanh chóng trở nên ảm đạm không có ánh sáng, dung hợp với bóng tối xung quanh thành một mảnh.
Thấy tình trạng như vậy, trong lòng ba người đều vang lên tiếng chuông báo động.
Phùng chân nhân lại một lần nữa đọc đi đọc lại chú ngữ, bàn tay phất qua mặt kính, muốn lần nữa sử dụng kính chiếu yêu, nhưng mặc dù kính chiếu yêu hoàn hảo không chút tổn hại, lại không còn tác dụng. Phùng chân nhân thấy thế, cũng không thử lại nữa, thu kính chiếu yêu vào trong ngực, “Xem ra nơi này có bẫy, bệ hạ cẩn thận.”
Tịch Tích Chi thầm than một tiếng, không cần ông nhắc nhở, bọn họ cũng biết có bẫy rồi! Nếu không nơi này làm sao một chút ánh sáng cũng không có gió rét bốn phương tám hướng thổi qua càng thêm phần phật phần phật.
Tịch Tích Chi cảm thấy có chút lạnh, lôi kéo vạt áo, tận lực tránh khỏi gió lạnh đánh tới.
Đại khái biết Tịch Tích Chi lạnh, hai cánh tay mạnh mẽ của An Hoằng Hàn ôm nàng thật chặt, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn.
Lồng ngực của An Hoằng Hàn rất ấm áp, đặc biệt là trái tim đang đập kia, khiến người ta có cảm giác an toàn. Tịch Tích Chi tham lam ấm áp như vậy, rúc vào trong lòng hắn. Bởi vì trong bóng tối, Phùng chân nhân cũng không thấy rõ, cho nên Tịch Tích Chi không chút cố kỵ nào.
Phùng chân nhân móc ra hỏa chiết tử, muốn thử có thể đốt hay không, ai ngờ ngọn lửa mới vừa cháy lên, trong nháy mắt liền bị dập tắt.
“Xem trận pháp bố trí ở nơi này, vô luận là ánh sáng hay là lửa, đều không thể đuổi đi bóng tối.” So với kết giới ở cửa sơn động, trận pháp này hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Phùng chân nhân tạm thời không nghĩ ra biện pháp, trong sơn động rộng rãi chỉ có tiếng gió lạnh gào thét.
“Nếu không chúng ta đi xung quanh một chút, xem thử có thể đi ra khỏi trận pháp không?” Tịch Tích Chi cảm thấy cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.
An Hoằng Hàn lập tức hủy bỏ, “Không được.”
Tịch Tích Chi nâng đầu nhỏ lên, mặc dù đang ở trong bóng tối, không nhìn thấy gương mặt của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi lại theo thói quen làm như vậy. Chỉ cần có An Hoằng Hàn ở đây, Tịch Tích Chi không cảm thấy chút sợ hãi nào.
Phùng chân nhân đại khái cách vị trí bọn họ một khoảng cách, giọng nói chợt xa chợt gần, làm cho người ta đoán không ra chỗ của ông. Đây có lẽ cũng là một tác dụng của trận pháp, khiến mọi người phân tán, không cách nào xác định được vị trí của đồng bạn.