Y cả ngày chẳng có việc gì để làm, rảnh quá nghĩ ngợi lung tung, thế là ngay cả thuốc cũng không thèm uống, không nghe thấy không nhìn rõ ngược lại cũng thanh tĩnh.
Mà cùng lúc đó, trên triều đình lại không hề yên tĩnh.
Thoạt tiên Hoàng đế Long An muốn lặp lại “dung kim lệnh”, vừa tuyên bố thì lập tức bị hai bộ Công và Hộ liên hợp dâng tấu, ngay cả trong Binh bộ bị hắn thanh tẩy thành tấm áo bông riêng cũng xuất hiện tiếng không nhất trí.
Lý Phong rùa cắn quả cân, quyết tâm khăng khăng làm theo ý mình, nhanh chóng trả đòn.
Mùng hai tháng Hai, trước là Hộ bộ Thị lang bị Ngự sử đài tố cáo “thu nhận hối lộ của nước khác hòng mưu tư lợi”, sau đó trong quá trình triệt tra lại lật ra việc quan viên các nơi chia tiền hoa hồng, mau chóng diễn biến thành vụ án tham ô lớn nhất dưới thời Long An.
Công bộ Thượng thư hơi giống quốc cữu gia, tuy có trái tim vì nước vì dân, nhưng không có gan vì nước vì dân, thấy khói là chạy, vừa thấy thái độ của Hoàng đế thì lập tức thức thời ngậm miệng trốn trong nhà, không còn dám nhắc chuyện dung kim lệnh đụng chạm vảy ngược của chân long.
Mùng mười tháng Hai, Cố Quân bị giam lỏng ở hầu phủ đã non nửa tháng, một huyền ưng lặng lẽ bay đến bên ngoài Bắc đại doanh kinh giao, thay huyền ưng giáp, ngay trong đêm thường phục nhập kinh, thần không biết quỷ không hay lẻn vào hầu phủ.
Cố Quân rốt cuộc cũng có cơ hội gặp Trường Canh tránh y như rắn rết.
Trường Canh bưng thuốc đến trước mặt Cố Quân, giữa hai người im lặng đến xấu hổ: “Có một huyền ưng đến.”
Cố Quân gật đầu, bưng thuốc lên uống, Trường Canh đã chuẩn bị sẵn ngân châm, thấy Cố Quân bỏ bát xuống liền giơ ngân châm ra trước mặt, dùng ánh mắt hỏi: “Được chứ?”
Y xa lạ khách khí như vậy, ngược lại khiến Cố Quân càng không biết phải làm thế nào.
Trường Canh không càn rỡ để Cố Quân nằm trên đùi mình nữa, y tựa như một đại phu xa lạ, mọi việc chỉ ra hiệu, hoặc là đỡ hờ, thậm chí không chịu đụng tới Cố Quân.
Cố Quân nhắm mắt nghỉ ngơi, theo dược hiệu bắt đầu có tác dụng, thính lực dần dần khôi phục, xung quanh liền “ồn” lên – tiếng hạ nhân bên ngoài thấp giọng trò chuyện khi quét tuyết, tiếng giáp trụ và binh khí của hộ vệ gia tướng hầu phủ va vào nhau… Thậm chí tiếng soàn soạt của quần áo khi Trường Canh cử động, tất cả chui hết vào tai, y điếc đã hơn mười ngày, thành thử hết sức không thích ứng.
Cố Quân nén sự bực bội, bắt lấy cơ hội hỏi: “Trường Canh, cho ta biết vì sao được không?”
Trường Canh đương nhiên biết y hỏi gì, nhất thời không lên tiếng.
Cố Quân: “Có phải là vì… hôm ấy ta quá chén, đã làm gì ngươi… ừm…”
Trường Canh run tay, châm sắp sửa hạ xuống tạm dừng giây lát trên không.
Trường Canh liên tục im lặng, trong lòng Cố Quân thật sự khỏi phải nói khó chịu cỡ nào – chịu nhiều thịnh nộ từ Lý Phong hơn, y vẫn không thẹn với lòng, có thể cúi đầu và ngẩng đầu nhìn thiên địa, đối mặt với lương tâm, nhưng ở chỗ Trường Canh, Cố Quân tuy chẳng hiểu gì hết, lại luôn cảm thấy một tay không thể vỗ thành tiếng.
Nếu bản thân y không có hành vi gì không thỏa đáng, Trường Canh làm sao đến mức…
“Không phải.” Trường Canh đột nhiên bình tĩnh trả lời, “Hôm ấy kỳ thực là con bất kính với nghĩa phụ trước.”
Cố Quân: “…”
“Không có nguyên nhân,” Trường Canh khẽ ấn đầu y xuống, không cho y lộn xộn, giọng điệu đặc biệt hờ hững, “Việc kiểu này có thể có nguyên nhân gì? Nếu phải nói tới, đại khái cũng là con từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra thì chưa từng có ai thương con, cứ thế mãi liền sinh ra ý nghĩ không nên có thôi. Người vẫn chưa từng chú ý, con vốn cũng không muốn nói với bất cứ ai, chẳng qua hôm ấy tâm tình nhất thời kích phẫn, không cẩn thận để lộ dấu vết.”
Cố Quân chỉ cảm thấy một tảng đá to từ trên trời rơi xuống, đập cái bịch vào ngực mình, khiến y cả buổi không thở nổi – vốn tưởng là nhất thời lạc lối, ai biết lại là cố tật lâu năm!
“Nghĩa phụ không cần để bụng, cứ coi như không có việc này là được.” Trường Canh hờ hững nói.
Tay y hạ châm chẳng hề loạn, nếu không phải y đã chính miệng thừa nhận, chắc Cố Quân còn cho rằng mình già mà không tôn, tự mình đa tình thôi.
Nhưng việc này làm sao có thể coi như chưa xảy ra được?
Cố Quân sắp điên rồi, tự dưng sinh ra cảm giác chưa già đã yếu, lần đầu tiên phát hiện “đóa hoa Tây Bắc” không còn thanh xuân trẻ trung nữa – y bắt đầu không rõ trong lòng tụi trai trẻ nghĩ thế nào!
“Mấy hôm nay Hoàng thượng bảo con vào triều nghe chính sự,” Trường Canh đột nhiên cứng nhắc đổi chủ đề, hỏi, “Con nghe họ cả ngày tranh cãi ầm ĩ, khui ra một vụ đại án tham ô, cũng hiểu sơ sơ cách nghĩ của Hoàng thượng rồi, nghĩa phụ định làm thế nào?”
Cố Quân mặt liệt nhìn y, chẳng có tâm tình thảo luận triều chính.
Trường Canh khẽ thở dài, tháo kính lưu ly của Cố Quân đặt sang bên, nhờ động tác này ngăn cách tầm mắt Cố Quân, vẻ mặt quyết tuyệt “con sẽ không nói gì với người đâu”.
“Việc gì con cũng sẵn lòng làm cho người, nếu người thấy phiền khi gặp con, con có thể không để người nhìn thấy, nếu người chỉ muốn một nghĩa tử hiếu thuận hiểu chuyện, con cũng cam đoan không vượt qua ranh giới này.” Trường Canh nói, “Nghĩa phụ, việc này con đã xấu hổ vô cùng rồi – người đừng truy hỏi trong lòng con đang nghĩ gì nữa, được không?”
Cả người Cố Quân chính là một chữ “không được” viết rõ to.
Trường Canh bắt đầu rút ngân châm, bình tĩnh hỏi: “Vậy người hi vọng con làm thế nào đây?”
Không đợi Cố Quân mở miệng, y lại nói tiếp: “Đều có thể.”
Nếu Trường Canh thật sự dĩ hạ phạm thượng bám lấy mình, chắc Cố Quân đã sớm kêu ba trăm gia tướng hầu phủ tống cổ y đến phủ Nhạn Bắc vương đã cất xong.
Dao sắc chặt đay rối, hạ quyết tâm lạnh nhạt y nửa năm một năm, thì chuyện gì cũng không còn nữa.
Thế nhưng Trường Canh lại dùng đến đối sách “cho dù người đày con đến chân trời góc biển, con cũng vui vẻ chấp hành”.
Cố Quân đau đầu vô cùng, cảm thấy mình là chó cắn mai rùa – chẳng biết cắn vào đâu.
Một lúc lâu Cố Quân hỏi: “Thương của ngươi khỏi chưa?”
Trường Canh gật đầu, tiếc chữ như vàng mà “ừm” một tiếng.
Cố Quân: “Làm sao mà ra?”
Trường Canh thản nhiên nói: “Nhiều năm si tâm vọng tưởng, nhất thời tẩu hỏa nhập ma.”
Cố Quân: “…”
Càng phiền lòng hơn.
Trường Canh vừa nói vừa thu dọn hết ngân châm, đi đến góc nhà, lấy một ít an thần tán ra đốt, thần sắc thản nhiên hỏi: “Con đi gọi vị huynh đệ huyền ưng kia vào nhé?”
“Điện hạ,” Cố Quân đột nhiên trịnh trọng gọi y lại, “Ngài là dòng dõi thiên hoàng tôn quý, kim chi ngọc diệp, ngày sau có thể cao quý vô cùng, người khác đều đối đãi ngài như châu tựa ngọc, thần cũng hi vọng điện hạ vô luận khi nào nơi nào đều có thể trân trọng mình, không được tự coi nhẹ mình, cũng không được thiếu tự trọng.”
Quá nửa khuôn mặt Trường Canh khuất trong bóng tối, không bị lay chuyển mà tiếp lời: “Ừm, Hầu gia yên tâm.”
Cố Quân: “…”
Trường Canh đứng một lúc, giống như đang chờ nghe xem y còn gì phân phó, chờ một hồi thấy Cố Quân á khẩu, liền lặng lẽ quay người đi.
Cố Quân dựa mạnh ra sau, thở dài một hơi.
Y thà rằng Trường Canh như thời thiếu niên, không thèm phân bua cãi nhau một trận với y, bởi vì y phát hiện, tên khốn nạn này một khi vô dục vô cầu, cơ hồ đứng ở thế bất bại.
Cố Quân sứt đầu mẻ trán đi vài vòng trong phòng, quyết định không thể tự dưng vọng tưởng nhuyễn hương ôn ngọc, hồng tụ thêm hương nọ kia nữa, chịu đủ lắm rồi.
Lúc này, huyền ưng chờ lâu gõ cửa tiến vào.
Huyền ưng kia đại khái là vội vàng bay một mạch tới, tuy đã rửa mặt chải đầu qua loa song vẻ mặt vẫn tiều tụy, râu ria cũng chưa kịp cạo.
“Đại soái.” Huyền ưng quỳ mọp xuống đất.
“Bớt hư lễ đi,” Cố Quân xốc lại tinh thần nói, “Có việc gì, Hà Vinh Huy cho ngươi tới à?”
Huyền ưng: “Vâng!”
Cố Quân: “Đưa thư cho ta xem.”
Y mở lá thư huyền ưng mang đến, mau chóng xem lướt qua từ đầu, Tổng đô úy huyền ưng Hà Vinh Huy viết chữ xấu muốn chết, nhưng nói lại đơn giản vắn tắt-
Cuối tháng, tiểu quốc Tây Vực Thư Mạt và Khâu Từ do mậu dịch sinh lục đục, vì sự vụ giữa chư quốc Tây Vực trước nay đều là do nội bộ tự xử lý, quan quân Đại Lương không tiện tham gia, mới đầu không hề chú ý quá nhiều.
Lâu Lan quốc và hai nước này vừa vặn đứng thành thế chân vạc, quốc quân Lâu Lan liền phái em ruột làm sứ, trung gian hòa giải, không ngờ sứ đoàn gặp nạn ở biên cảnh Khâu Từ quốc, toàn quân bị diệt.
Mới đầu tưởng sa phỉ, kết quả là quốc quân Lâu Lan phái người điều tra, phát hiện kiếm huy của cấm vệ của quốc quân Khâu Từ trong tàn tích, lập tức chất vấn Khâu Từ quốc, Khâu Từ quốc trên dưới không thừa nhận, ngược lại nói Lâu Lan thiên vị Thư Mạt, làm nhục sứ giả một phen. Lâu Lan cử vương tử điện hạ đi trước, dẫn ba nghìn khinh kỵ tới bắt Khâu Từ nói cho ra lẽ, Khâu Từ quốc mới đầu đóng cửa không chịu đáp, sau đó bỗng nhiên cổng thành mở rộng, bên trong lại có mấy trăm ‘sa hổ’.”
“Sa hổ” là một loại chiến xa đi trong sa mạc, rất nặng, cũng cực hao tử lưu kim, công nghệ phức tạp vô cùng.
Mười năm trước khi bình định Tây Vực Cố Quân từng gặp phải, lúc ấy đối phương chỉ có ba cỗ sa hổ to, suýt nữa vây khốn nửa Huyền Kỵ doanh còn chưa thành thục, nhưng theo y biết, ba cỗ sa hổ ấy đã là toàn bộ gia sản chư quốc Tây Vực gom góp được.
Cố Quân đứng bật dậy, mày cau rất sâu, ngón tay vô thức nắm tràng hạt trong tay – việc này với Tây Nam phản loạn sao mà giống nhau quá, y hạ giọng hỏi: “Là sa hổ thật, không phải xác rỗng?”
Huyền ưng mồm miệng rất lanh lợi, nhanh chóng trả lời: “Bẩm Đại soái, là sa hổ thật, chưa đầy một chén trà đã đánh khinh kỵ Lâu Lan tan tác, tiểu vương tử suýt nữa chết trận, được binh lính thủ hạ liều chết cứu ra. Cùng ngày, Lâu Lan phái người đến trú địa quân ta cầu cứu, nhưng thư còn chưa mở, trú quân vạn quốc trên con đường tơ lụa đã tới tấp nhận được tin tức, đều sợ bóng sợ gió. Các quốc gia Tây Vực khác, Thiên Trúc, Tây Dương, tất cả tập kết binh lực ở nơi đóng quân, Tây Bắc đô hộ sở Mạnh đại nhân đích thân vào doanh, bắt chúng ta chờ ‘lệnh kích trống’.”
Cố Quân đập mạnh xuống bàn: “Hoang đường.”
Huyền ưng cho rằng y đang chỉ lệnh kích trống, liền tiếp lời: “Hà tướng quân của huyền ưng cũng nói như vậy, Huyền Thiết doanh vốn không chịu sự chỉ huy của lệnh kích trống, nhưng Mạnh đô hộ lại nói, Đại soái đang bị Hoàng thượng cấm túc, ra lệnh đóng cửa phản tỉnh, bắt ba bộ chờ thánh chỉ…”