Tây Lương Mạt nhìn bóng người đó dưới ánh trăng lạnh lạnh, cảm thấy có chút quen mắt, nàng nheo mắt lại một lát mới ý bảo người bên cạnh mình không cần căng thẳng như thế, rồi ung dung nói: “Hôm nay trong cung xảy ra chuyện lớn, nghe nói phụ thân đã xuất cung, Đại ca ca không bị dính líu đến, nếu muốn tránh hiềm nghi thì nên ra cung mới đúng, sao còn ở nơi này?”
Người kia chậm rãi xoay người, quả nhiên là ca ca nhà mẹ đẻ Tây Lương Mạt – Tây Lương Tĩnh.
Gương mặt tuấn tú kiên nghị của Tay Lương Tĩnh không một chút biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Vi huynh có chuyện muốn nói với Đại muội muội một câu.”
“Đại công tử có gì muốn nói thì ngày mai chuyển thẻ bài vào cung tới chỗ Quận Chúa nói chuyện là được, hôm nay Quận Chúa bị hoảng sợ không nhẹ, Ngự Y đã chờ ở Trường Bình Điện.” Hà ma ma che trước mặt Tây Lương Mạt, nói với Tây Lương Tĩnh không chút khách khí.
Tây Lương Tĩnh lại chỉ coi như không nghe thấy, mà nhìn Tây Lương Mạt lặp lại: “Vi huynh có chuyện muốn nói với Đại muội muội một câu, hay là Đại muội muội sợ vi huynh sẽ làm gì Đại muội muội ngay trong đại nội hoàng cung?”
Tây Lương Mạt giữ lại Hà ma ma còn muốn đuổi Tây Lương Tĩnh đi, chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Được, nếu ca ca kiên quyết thì muội muội xin tòng mệnh.”
Dứt lời, để lại cho mọi người một ánh mắt trấn an rồi đi theo Tây Lương Tĩnh tới một còn đường hoa che liễu rủ.
Mị Lục và Mị Thất liếc nhìn nhau một cái, thân mình chuyển động, lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
Tây Lương Mạt đi theo Tây Lương Tĩnh một đoạn ngắn, mắt thấy càng đi càng hẻo lánh, nay đã đi tới vườn hoa tường vi mới tiến cống, cành lá hoa tường vi vừa chạm tới eo, từng bông hoa tường vi đại đóa nở dưới ánh trăng, tỏa ra hương thơm mê người.
Nàng dừng bước: “Ca ca muốn nói gì thì nói đi, nơi này đã không có ai rồi.”
Tây Lương Tĩnh dừng bước nhưng không quay đầu, hắn nhìn thoáng qua, Tây Lương Mạt vẫn mặc bộ đồ đỏ, tóc đen đổ xuống như thác nước, dáng vẻ quyến rũ dị thường đã khắc sâu vào trong đầu hắn, nhưng mà…
Đang lúc thanh xuân thì phải gả cho một thái giám như Bách Lý Thanh, ngay cả phụ thân cũng không thể ngăn cản, hắn… hắn cũng không biết mình nên cười trên nỗi đau của người khác, hay nên cảm thấy áy náy.
“Phụ thân… trước khi ngươi đại hôn, đã nhiều lần liên tiếp cầu kiến bệ hạ, nhưng không được vào cửa cung, việc này chẳng những có Lục Tướng gia, Hoàng Hậu nương nương cùng Hàn Quý Phi ở giữa gây khó dễ, chỉ sợ Cửu Thiên Tuế cũng trợ giúp, vi huynh…”
Tây Lương Tĩnh dừng một chút, không biết bản thân vì sao phải giải thích với Tây Lương Mạt, hắn sợ nhìn thấy nàng oán hận, rồi lại bỗng cảm thấy có lẽ nàng gả cho Bách Lý Thanh không phải không tốt, dù sao như vậy cũng có nghĩa không một nam nhân chân chính nào có được nàng.
Tâm tư mâu thuẫn như vậy nghe qua có vẻ cực kỳ nực cươi, nhưng hắn vẫn mở miệng theo bản năng, muốn giải thích vài lời.
Tây Lương Tĩnh xoay người, muốn nhìn xem phản ứng của nàng, nhưng ngay trong một giây xoay người hắn ngẩn ra, giữa một vườn hoa tươi tốt, chỉ có hoa tường vi nở rộ dưới ánh trăng, còn nàng đã mất tung tích.
“Mạt Nhi?”
Rõ ràng vừa rồi nàng còn ở đây, Tây Lương Tĩnh vô cùng xác định, võ công của hắn không kém đến mức một người sống biến mất mà không biết.
Lẽ nào là tặc tử Thiên Lý Giáo quấy phá?
Hắn cảnh giác nhìn quanh nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết gì có người từng tới, chỉ còn lại một vườn hoa tường vi không một bóng người và tiếng dế mèn kêu vang.
“Mạt Nhi!”
…
Mà ngay lúc Tây Lương Tĩnh đang tìm kiếm Tây Lương Mạt khắp nơi, đúng như hắn đoán, Tây Lương mạt quả thật bị người ta bắt đi, nhưng không đi xa, lúc này nàng đang bị ấn trên một cái ghế mây nấp sau một bụi hoa rậm rạp. Cái ghế mây này vốn là nơi làm việc và chờ người ta đến bẩm báo công việc của thái giám quản sự vườn hoa, ban ngày sẽ kéo ra khỏi bụi hoa, ban đêm lại kéo vào, bình thường không để ý sẽ không phát hiện.
Đầu ngón tay lạnh băng như ngọc đặt trên đôi môi nở nang của Tây Lương Mạt, lúc này thật chí còn quá đáng làm càn thò vào trong khoang miệng mềm mại của nàng quấy phá, tay kia thì không chút khách khí nhấc váy nàng lên, mạnh mẽ dò xét vào.
“Ưm…”
Tây Lương Mạt đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cáu nhìn chằm chằm ác nhân nằm trên người mình – tên đại yêu nghiệt này, không đi xử lý chuyện của ngươi đi, ở đây làm gì!
Cố tình tên hồ yêu ngàn năm phía trên làm sao sẽ vì một ánh mắt căm tức của nàng mà dừng tay, hắn chỉ cúi đầu cười khẽ, dùng truyền âm nhập mật nói: “Nếu bản tọa không đến, lẽ nào để tiểu nương tử ngươi đội nón xanh cho ta à, đi cùng ca ca nhà ngươi tới sâu trong vườn hoa, nhất định có gian tình!”
Gian tình?
Cả nhà ngươi đều có gian tình!
Tây Lương Mạt dùng sức cắn đầu ngón tay hắn, tiếp tục căm tức trừng hắn.
Bách Lý Thanh thấy tiểu nương tử nhà mình giận thật, liền nghe lời xoa dịu: “Được rồi, nha đầu ngoan, biết ngươi trinh tiết nhất, làm sao cho vi phu mang nón xanh được, vì chứng minh sự trung trinh của ngươi, nào, buông chân ra, để vi phu kiểm tra xem.”
Tây Lương Mạt răng nanh dùng sức không chút khách khí cắn ra vài cái lỗ nhỏ trên ngón tay Bách Lý Thanh, hung tợn nhìn hắn – ngươi đừng mơ làm loại chuyện không biết xấu hổ này trước mặt người khác, đừng mơ!
Đáy mắt Bách Lý Thanh hiện lên một tia nguy hiểm, đầu gối đẩy lên phía trước ngăn chặn ý đồ đá hắn của nàng, ghé bên tai nàng, không dùng truyền âm nhập mật nữa mà thấp giọng cười: “Nếu ngươi muốn kêu thì kêu to lên đi, vi phu không quan tâm tiểu tử Tây Lương Tĩnh kia trông thấy vi phu yêu thương ngươi thế nào.”
Hôm nay cho dù hắn có là con giun thì xéo lắm cũng quằn, đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp lại nhiều lần bị người ta phá đám, động phòng bị nổ tanh bành còn chưa hết, trên đường còn nhảy ra một tên tiểu tử thối tìm tiểu nương tử của hắn kể tâm sự, thật là đáng chết!
Tức chết hắn!
Cộng thêm tính tình của Cửu Thiên Tuế điện hạ hắn vốn đã không tốt, có thể nhịn đến bây giờ đã là kỳ tích rồi!
Mà bên kia Tây Lương Tĩnh đột nhiên nghe thấy tiếng người, lập tức chuyển sang bên này, cảnh giác hô một tiếng: “Mạt Nhi, là ngươi à?”
Toàn thân Tây Lương Mạt cứng đờ, nhìn hắn là biết đại yêu nghiệt này sắp bùng nổ tới nơi, tuyệt đối nói được là làm được, nàng lập tức dịu xuống lộ ra ánh mắt cầu xin yếu đuối.
Bách Lý Thanh lắc đầu cười lạnh – đừng giả vờ, không cho thương lượng, nhất định phải làm cho xong đại sự động phòng!
Tây Lương Mạt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng vẫn mặt đỏ tai hồng nhắm mắt giả chết, chậm rì rì buông hai chân đang khép chặt ra.
Nàng nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống, ghi vào sách sử, nửa đêm chạy tới ruộng hoa dã hợp, nàng nhất định sẽ là người đầu tiên vượt qua đêm động phòng hoa chúc quỷ dị thế này!
Có điều, đối tượng là hắn, cũng không đáng ghét lắm!
Nàng cố gắng trấn an bản thân, hai má càng ngày càng nóng, nàng không nhịn được giơ tay che mặt mình.
Vẻ tối tăm trên mặt Bách Lý Thanh mới dịu đi một chút, thuận tay kéo dây hoa làm vô số cánh hoa rơi xuống, nhuộm toàn thân nàng thơm ngào ngạt, hắn cúi đầu cười như có như không dùng cằm cọ lên gương mặt nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt, như đại hồ ly trấn an tiểu hồ ly vừa căng thẳng vừa cứng nhắc mới bị hắn bắt được ở trong lòng.
“Yên tâm… ta sẽ rất dịu dàng.”
Tây Lương Mạt không biết Tây Lương Tĩnh đi từ khi nào, nàng chỉ biết đêm đó hoa tường vi rất thơm, ánh trắng vốn lạnh lẽo cũng trở nên mông lung hiền hòa, có tiếng dế mèn nghe như tiếng nhạc cực êm tai lượn lờ, còn có tiếng thở dốc của Bách Lý Thanh, nhiệt độ cơ thể hắn, ngón tay đan vào nhau, mồ hơi hắn nhỏ xuống, hắn khe khẽ nói nhỏ, như một sợi tơ trong suốt nhuốm mùi tường vi, dệt thành một cái kén, bọc chặt nàng ở trong.
Gần như khiến nàng không thở nổi, không thể tránh, cũng không muốn tránh.
Cuối cùng, trong trí nhớ mông lung, là tiếng thì thầm lạnh giá lại mang theo dịu dàng kỳ dị: “Nha đầu, nha đầu… ngươi thật tốt.”
Trước khi ngủ, nàng mơ hồ nghĩ, ừm, thật ra, đồng phòng trước hoa dưới ánh trăng, hình như cũng không tệ lắm
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch bị lửa thiêu mông —
Nhoáng cái đã qua sáu, bảy ngày, Tây Lương Mạt sống mỗi ngày có phần bình tĩnh, chuyện trong cung do Bách Lý Thanh xử lý, nàng chỉ cần nói với bên ngoài là bị sợ hãi, sức khỏe không tốt, không gặp khách, ngay cả chỗ Hoàng Đế cũng chưa đi.
Từ sau ngày ấy Ngọc Tốc Điện bị đốt, Bách Lý Thanh đón nàng về phủ Thiên Tuế, ở trong thư phòng mà bọn họ gặp nhau lúc đầu, nay thư phòng đổi thành phòng ngủ của hai người.
Tây Lương Mạt chê thư phòng ánh sáng không đủ, sai người mở nhiều thêm vài cái cửa sổ, thay bộ màn rèm đỏ thẫm thành màu sắc sáng sủa hơn, Bách Lý Thanh không phản đối, chỉ dặn hạ nhân chuẩn bị giúp nàng.
Hiếm khi nào Tây Lương Mạt có những ngày nhàn nhã này, tâm trạng vô cùng tốt, hôm này đang ở trong phòng cắm hoa sen mới nở bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng động rất lớn.
“Mau, bắt lấy hắn!”
“Cẩn thận!”
“A…!”
“Không xong, hắn hướng về phía phòng của gia, phu nhân ở trong!”
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Tây Lương Mạt nhíu mày, thế là sao vậy?
Mà Mị Lục, Mị Thất đã sớm toàn thân đề phòng chắn trước mặt nàng, nhìn bộ dạng này giống như không phải lần đầu tiên gặp phải tình hình như vậy.
Bạch Nhụy và Bạch Trân tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng đã che trước mặt nàng.
Nàng đề phòng nhìn về phía cửa, mơ hồ có thể thấy một bóng người mang theo từng cơn gió sắc bén đang đánh úp lại.
“Ầm!” Một tiếng nổ, cánh cửa gỗ lim tơ vàng luôn có tiếng chắc chắn bị người đánh bật ra, lộ ra bóng người toàn thân sát khí đứng bên ngoài.
Tây Lương Mạt nhìn người xinh đẹp dị thường kia, gương mặt xa lạ lại quen thuộc, khiến nàng không khỏi sửng sốt: “Bách Lý Lạc?”
Nhưng ánh mắt đối phương đã không còn vẻ trong vắt hồn nhiên, mà là đục ngầu điên cuồng, không một tia trong sáng.
“Phu nhân, cẩn thận!”
P/s: Edit mà không nhịn được cười, lão Cửu chơi 1 vố, làm cho mọi người tưởng Mạt Mạt thiệt thòi lắm, hóa ra 2 vợ chồng nhà lão đang hí hửng cấu kết làm chuyện xấu. Rồi tưởng Mạt Mạt gả cho lão Cửu là tàn đời hoa, nào biết vào tay lão thì hoa mới nở. Quá hiểm =))
Chuyện về A Lạc dần được hé mở rồi, các nàng chuẩn bị khăn giấy chưa? Không khóc lụt nhà thì Sâu không chịu trách nhiệm đâu đấy :((