…
…
Bỗng nhớ lại trước đây Ngũ trúc thú có nói qua chuyện tình kia, có hơi buồn bã, thở dài:
– Trưởng công chúa quản lý cả Hoàng thương. Có phải chính là sản nghiệp của Diệp gia không??
– Không sai!
Ánh mắt Ti Nam đầy trìu mến, tán thưởng nhìn thiếu niên trước mắt, thoáng hơi giật mình, tiểu tử kia mới chút đã hiểu rõ vấn đề.
– Trưởng công chúa điện hạ chỉ có một cô con gái, mà bệ hạ đã quyết định từ lâu cả Hoàng thương là do trưởng công chúa một tay quản lý. Nếu ai cưới Lâm tiểu thư, trở thành con rể của trưởng công chúa điện hạ, coi như có thể trở thành chủ nhân của Hoàng thương.
Nói nhiều quá, Ti Nam bá tước đã cảm thấy mệt, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi hưng phấn, vịn vào tay ghế đứng dậy, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, nói rõ ràng từng chữ:
– Thương nghiệp này, vốn là của mẹ ngươi. Ngươi chỉ là đoạt về những gì vốn thuộc về ngươi thôi!
…
Một bầu không khí lặng lẽ nặng nề bao trùm cả hai cha con.
– Phụ thân mưu tính sâu xa, hài nhi bội phục!
Xoay người thi lễ cha, hắn nói:
– Tuy rằng nàng không phải công chúa, nhưng dù sao cũng là thân phận Hoàng thất, đáp ứng chúng ta như vậy, coi như đã đem trả gia nghiệp của mẫu thân cho ta? Loại ý nghĩ này làm ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!
– Tất nhiên còn có sự chuẩn bị phía sau. Đừng quên cha là Hộ bộ Thị Lang, công việc chính là quản tiền quản bạc.
Phạm Kiến mỉm cười, thưởng thức cậu con trai có suy nghĩ sớm trưởng thành và thái độ bình tĩnh trước mặt
– Hơn nữa có chuyện này ta cũng muốn nói cho ngươi, lão tặc Lâm Nhược Phủ dù không được quyền lên tiếng trong chuyện này, nhưng hắn vẫn phản đối hôn sự này. Nên ta mong ngươi, trong thời gian ngắn ở kinh thành, có thể có biểu hiện tốt một chút.
– Vì sao?~ Phạm Nhàn nghi hoặc, tuy Lâm Tể Tướng là đầu triều văn quan, nhưng cũng rất rõ địa vị của Phạm gia ở Kinh thành, đối phương nếu có thể kết giao với cường viện như vậy, hẳn phải mừng không hết, vậy tại sao lại phản đối? Nếu như lo lắng về thân phận, thì vị tiểu thư này cũng như hắn, nào có xuất thân vẻ vang gì!
– Mỗi người đều có địa vị của mình, nếu mục đích khác nhau thì suy nghĩ cũng sẽ khác nhau.
Phạm Kiến chỉ nhàn nhạt giải thích.
– Phạm thị tại Kinh đô là một đại gia tộc, Lâm Nhược Phủ là đầu triều văn quan, hai nhà âm thầm kết giao, sự tình quá lớn. Lâm Nhược Phủ sở dĩ còn chần chờ, một là sợ Bệ Hạ nghi ngờ hắn có dụng tâm, hai là sợ giữa các văn quan trong triều bởi vì chuyện này mà sinh ra hai lòng.
Phạm Nhàn thở dài, tự giễu:
– Suốt dọc đường ta còn lo lắng rất nhiều, ban đầu còn tưởng là phải gánh trọng trách… ai mà ngờ hóa ra chỉ là ý nghĩ của một mình Phạm gia.
– Đúng vậy, nên mới muốn ngươi phải tìm cách để vị Lâm tiểu thư kia thích ngươi.
Phạm Kiến mỉm cười, có vẻ hơi khó nói…
– Thế còn từ “trọng trách” kia… là ngươi có ý gì?
– Ta sai rồi!
Phạm Nhàn không muốn nói nhiều, hỏi lại
– Phụ thân, có chuyện ta vẫn thắc mắc, có thể hỏi người không?
– Hỏi đi!
– Thôi bỏ đi. Cũng khuya lắm rồi, hài nhi về nghỉ trước.
Chẳng hiểu sao, hắn im miệng không nói mà sửa lại thành:
– Ta không quen thuộc kinh đô, có thể cho Đằng Tử Kinh theo ta không?
– Đằng Tử Kinh dọc đường làm việc rất tốt, nhưng cũng chỉ là một cao thủ đệ tứ đẳng…
Phạm Kiến nhíu mày:
– Ta sẽ thu xếp cho ngươi một hộ vệ mạnh một chút, nước ở kinh đô rất sâu (ý nói nguy hiểm).
Phạm Nhàn mỉm cười:
– Không cần đâu, mãi mới hòa hợp với hắn được. Cần gì phải đổi người khác.
Phụ tử hai người nói thêm mấy câu. Đêm đã khuya, Phạm Nhàn lễ phép xin cáo lui, bên ngoài đã có nha hoàn chờ sẵn, đi vòng vèo qua hành lang như mê cung, đưa hắn về phòng.