“Làm việc.”
“Con còn làm cái gì, mẹ bảo con thôi việc mà con vẫn xem như gió thoảng bên tai phải không?”
Chu Vận gãi mặt, quyết định không xung đột chính diện với bà.
“Con về nhà ngay, mẹ có việc nói với con.”
“Nói qua điện thoại không được sao?”
“Mẹ bảo con về nhà.” Mẹ cô nghiêm khắc nói, “Nếu con không sợ mẹ đến công ty con làm ầm lên thì con cứ tiếp tục ở đó đi. Để xem lúc ấy ai mới là người mất thể diện.”
Chu Vận á khẩu.
Thật ra cô không sợ mẹ tìm đến tận công ty, mẹ cô chỉ nổi giận ở nhà thôi chứ tuyệt đối sẽ không làm chuyện ầm ĩ ở nơi công cộng. Thế nhưng đúng là cô nên trở về nhà một chuyến, nói rõ với gia đình, không thể cứ để vấn đề này như vậy mãi được.
“Được, mai con sẽ về.” Chu Vận hứa.
Đặt điện thoại xuống, Chu Vận hít sâu, tựa vào sô pha. Cô nhìn ra ngoài cửa kính, trông lên bầu trời quang đãng. Sắc trời dần tàn, mặt trời lặn về phía Tây, những áng mây lười biếng trôi lơ lửng ở cuối chân trời. Cô không biết Lý Tuân và Đổng Tư Dương phải bàn bạc đến bao giờ nên không gọi điện quấy rầy anh, chỉ gửi tin nhắn đến.
Trong công ty không có chỗ ngồi, Đổng Tư Dương bèn cưỡng ép chiếm đóng đại sảnh công ty chuyển phát nhanh. Ông đang nói với Lý Tuân về việc gần đây tập đoàn Hoa Giang tiết lộ ý đồ đầu tư.
“Nghe nói có rất nhiều công ty tìm đến Hoa Giang với đủ mọi ngành nghề, nào là giải trí, dịch vụ, tài chính, công nghệ, muốn cái gì có cái ấy, trong đó có cả kẻ thù của cậu. Sớm muộn gì Cát Lực cũng được Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước thông qua xét duyệt, có lẽ sang năm sẽ lên sàn thôi. Bước khởi đầu của họ cao hơn chúng ta nên chúng muốn mời mọc Hoa Giang đầu tư cổ phần.”
Lý Tuân thờ ơ “ồ” một tiếng.
Đổng Tư Dương: “Vì vậy tôi mới không hiểu sao hai người lại rút đơn kiện, tôi có thể hiểu được về phần của Chu Vận, nhưng cậu thì tôi không sao hiểu nổi.”
Lý Tuân tự giễu: “Thật ra thì ngay cả tôi cũng không hiểu tôi nữa kìa.”
Đổng Tư Dương định nói gì đó nhưng điện thoại Lý Tuân chợt rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn Chu Vận gửi đến.
– Em về trước, em đã gửi đến mail của công ty mấy sơ yếu lý lịch có khả năng rồi. Ngày mai em phải về nhà một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại ngay.”
Lý Tuân nhắn lại một chữ “Được.”
Đổng Tư Dương nói tiếp về chuyện đầu tư, nhưng càng nói càng thấy Lý Tuân có chút bất an.
“Sao vậy?” Đổng Tư Dương hỏi.
Lý Tuân lắc đầu, trong đầu anh luôn hiện lên hai chữ “về nhà” trong tin nhắn của Chu Vận khi nãy. Điều này khiến anh nhớ đến ngày họ chia xa năm đó, hôm ấy cô cũng phải về nhà, cũng nhẹ nhàng nói với anh rằng cô “sẽ nhanh chóng trở lại ngay” như bây giờ.
Lý Tuân khẽ kéo cổ áo, Đổng Tư Dương hỏi: “Rốt cuộc sao thế?”
“Không có gì, hôm nay ngừng ở đây thôi, sáng mai nói tiếp.” Lý Tuân cau mày đứng dậy, khẽ mắng, “Cái di chứng chết tiệt này…”
Chu Vận đang thu xếp đồ đạc đem đi, cô không định trở về lâu nên chỉ mang theo hai bộ quần áo thường mặc.
Cửa bị gõ vang, Chu Vận biết ngay là Lý Tuân đến. Cách gõ cửa của anh khác với tất cả mọi người, âm lượng chỉ bình thường nhưng lại nhịp độ nghe có vẻ mất kiên nhẫn. Âm thanh vang dội giống như anh đang nói chuyện, hối thúc người ta mau ra mở cửa.
Chu Vận mở cửa ra, Lý Tuân đi thẳng vào nhà như thể tuần tra.
Chu Vận hỏi: “Sao anh lại đến đây, bàn xong việc với Đổng Tư Dương rồi à?”
“Xong rồi.” Anh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt lướt đến valy Chu Vận đang sắp đồ, “Em phải về bao lâu?”
Chu Vận: “Còn chưa biết.”
Anh cười khẩy một tiếng.
Chu Vận: “Em sẽ cố gắng quay lại sớm mà.”
Lý Tuân nhìn cô: “Sớm là mấy giờ?”
Chu Vận nghẹn lời. Cô suy nghĩ mãi, cuối cùng mới nhận ra biểu cảm kì lạ của anh. Cô đến bên anh, huých cùi chỏ vào người anh.
“Không nỡ để em đi à?”
Cách cô trêu chọc hơi mờ ám, vẻ mặt Lý Tuân vẫn lạnh lùng nhưng mặt cô lại đỏ như gấc. Lý Tuân nhìn ánh mắt né tránh của cô, cuối cùng cũng hài lòng. Anh kéo cánh tay cô, quay người đè cô xuống bàn.
Chu Vận giật mình, ngay sau đó Lý Tuân đã bắt đầu cởi quần áo cô.
Cô hoảng hốt nói: “Anh làm gì vậy?”
Lý Tuân: “Sinh con.”
Anh chỉ nói hai chữ ngắn gọn đã thành công đốt lửa trên thân thể cô. Cô chê anh cởi nút áo chậm quá, bèn đẩy tay anh ra tự mình cởi. Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Lúc này sẽ không có ai đến đây và gọi điện thoại tới nữa chứ?
Lý Tuân: “Em bịt kín lỗ tai là được, có điện thoại cũng đừng nghe, ai tới cũng mặc kệ.”
Nhân lúc cô cởi đổ, anh lướt mắt nhìn đồ vật trên bàn: “Đây là gì?”
Chu Vận vứt quần áo sang một bên, nói: “Là bệnh án điện tử em nghiên cứu từ hồi còn học ở Mỹ nhưng đã ngừng một thời gian rồi. Em định chỉnh lại vài chỗ rồi mới đưa cho anh, xem thử có giúp ích gì cho anh không.”
Lý Tuân vừa cầm mấy tờ giấy lên lật xem, vừa cúi đầu liếm nhẹ ngực Chu Vận. Chu Vận bị anh khiêu khích đến nỗi toàn thân bủn rủn, nửa người nằm trên bàn vô thức trượt xuống. Lý Tuân nâng cô dậy, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh dẻ của cô, khẽ nói: “Em mua được cái bàn hay đấy, chiều cao vừa đẹp.”
Quả thật là vừa đẹp. Sau khi cô nằm xuống, vị trí phần dưới của hai người vừa khớp, vô cùng chính xác, ngay cả nhắm cũng không cần thiết, cũng không cần anh phải khom người, vừa bớt việc vừa đỡ tốn sức, vô tình chiếu cố cho tấm lưng bệnh tật của anh.
Tay Lý Tuân lại vuốt ve bên dưới cô, giúp cô hưng phấn, ánh mắt lướt nhìn tài liệu cô in ra cực kỳ thần tốc.
“Em nghiên cứu không ít thứ nhỉ.” Giọng anh khẽ khàng.
Lưng Chu Vận khẽ cọ lên bàn. Trong tình cảnh bị anh lấn tới, cô vô cùng mâu thuẫn nửa muốn đẩy ra nửa muốn ôm chặt. Cô run rẩy trả lời anh: “… Bên Tây bắt tay xử lý vấn đề này từ khá sớm, lúc em đi học ở nước ngoài họ đã…” Cô còn chưa dứt lời Lý Tuân đã tiến vào, Chu Vận hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, vất vả lắm mới nói hết nửa câu còn lại, “… khi đó họ đã thu được một vài thành tựu nhất định rồi.”
Cô nói xong lại bị thúc thêm một cú, âm điệu bất giác tăng cao. Cô nhanh chóng im lặng và cũng rất nhanh hối hận. Cô thấy hình như mình không nên nói với anh về chủ đề gợi lên sáu năm tiếc nuối kia.
Lý Tuân không hề để ý, anh vô cùng chú tâm làm việc của mình. Anh mơn trớn làn da mịn màng, căng mọng của cô, càng tiến càng nhanh, tung hoành ngang dọc, mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi nhỏ xuống mắt anh, khiến mắt anh nheo lại đầy mê ly, anh rít từng từ qua kẽ răng: “Làm sớm thì sao, kết quả vẫn phải xem anh thôi.” Anh vừa xoa nắn ngực cô vừa suy luận, “Cũng giống như em đấy, chạy xa tít tắp cũng chẳng được ích gì, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh.”
Lý Tuân không có đeo bao, cảm giác chân thật kích thích da thịt nối liền chặt chẽ này giống như cưỡi ngựa gỗ trong phòng tắm hơi. Đầu óc Chu Vận đê mê, nghe lời anh nói lại càng như uống phải liều thuốc kích tình mạnh nhất. Cô nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay anh đang chống lên bàn.
Lưng cô cọ vào bàn đỏ rát, dần dần không nghe được âm thanh gì nữa, toàn bộ giác quan như đều nằm trên lớp da thịt mỏng manh. Cô cảm nhận được phần thân trên của anh không ngừng đổ ra mồ hôi, nó nhỏ xuống bụng cô, chảy đến cánh hoa, từng đợt râm ran, từng đợt nóng bỏng.