Từ nay về sau, trong cơ thể hồ ly này sẽ có máu của hắn.
Máu theo khóe môi Dạ Vị Ương rơi xuống thùng gỗ, trên mặt nước từng đóa huyết hoa nở rộ tiên diễm mà yêu dã, rồi chậm rãi khuếch tán biến mất.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Cả người được nhiệt thủy bao phủ thân thể dần lấy lại nhiệt độ bình thường, trên môi có điểm tinh ngọt khiến lông mi Dạ Vị Ương khẽ run rẩy, hắn chậm rãi mở mắt, trước mặt một mảnh mơ hồ, không biết là hơi nước hay là mông lung vừa tỉnh.
Hắn theo bản năng liếm môi, chung quy cảm thấy nước suối trong mộng quá mức ngọt lành, còn lộ ra một cỗ vị tanh nhàn nhạt, tầm mắt hạ xuống, một mảng hỗn độn đỏ tươi liền nhảy vào trong mắt hắn.
Nước không phải màu đỏ, là máu.
Tim đập mạnh mấy cái, Dạ Vị Ương sợ đến mức thối lui về phía sau, một bàn tay ở trên lưng vững vàng ôm lấy hắn, thanh âm quen thuộc bên tai nỉ non.
“Tiểu hồ ly, rốt cuộc đã tỉnh?”
Chính là Bắc Thần Diêu Quang.
“Khụ khụ khụ!” Dạ Vị Ương vừa mới mở miệng đã bị sặc, yết hầu tanh ngọt khiến hắn khó có thể thích ứng, nguyên bản tỉnh lại có chút mơ hồ, nhưng màu đỏ cùng tanh ngọt trong miệng làm hắn hiểu được một chuyện.
Hắn vừa uống máu Bắc Thần Diêu Quang, tên biến thái này cư nhiên cho hắn uống máu!
“Ngươi hiện tại thân mình hư nhược, ngâm lâu trong nước đầu sẽ choáng váng.” Tựa hồ không cảm thấy Dạ Vị Ương uống máu hắn là sự kiện quan trọng gì, Bắc Thần Diêu Quang đứng dậy đem hồ ly trong ngực bế ra ngoài, hai người liền xích lõa như vậy trở lại phòng.
Dạ Vị Ương thật sự không có khí lực, hắn che miệng khó chịu gắt gao nhíu mày, khoảnh khắc bị phóng trên giường liền ghé vào cạnh giường nôn khan, chẳng qua hai ngày nay hắn chưa từng được ăn uống, cái gì cũng không thể nhổ ra.
Một chén nước đưa tới trước mặt, Dạ Vị Ương lại không có biện pháp nâng tay cầm, chỉ có thể dưới sự hỗ trợ của Bắc Thần Diêu Quang từng ngụm từng ngụm uống cạn, vị tanh ngọt trong miệng mới biến mất,
Sau khi uống xong hai chén nước cảm giác hơi tốt lên một ít, Dạ Vị Ương vô lực ghé vào giường ấm áp mềm mại, đầu còn chút nặng và choáng, hắn nhớ rõ Bắc Thần Diêu Quang lúc trước tựa hồ bóp cổ hắn…
Còn tưởng rằng sẽ chết, kết quả…
Hắn nâng mắt nhìn, Bắc Thần Diêu Quang đã thay áo choàng sạch sẽ đang ngồi ở bên giường, trong con ngươi mang theo ý cười ấm áp như vạn vì sao.
“Ta biết ngươi mệt mỏi, đừng ngủ, ăn chút gì đó rồi hãy nghỉ ngơi.” Kéo tấm thảm bọc Dạ Vị Ương lại, Bắc Thần Diêu Quang đem cháo hải sản đến, chính mình trước nếm thử mùi vị và độ ấm, cảm thấy được mới uy cho Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương không có cự tuyệt, hắn rất là đói bụng, hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng kích thích vị giác của hắn, dạ dày hai ngày trống rỗng không ngừng phát ra âm thanh khát cầu.
Hắn từng ngụm đem cháo vừa ấm nhanh nuốt xuống, Bắc Thần Diêu Quang sau khi uy hai miếng, nhìn bộ dáng hồ ly ăn như hổ đói, ôn nhu nói: “Chậm một chút, không đủ ta sai người làm thêm cho ngươi.”
Sợ Dạ Vị Ương nghẹn, Bắc Thần Diêu Quang hết sức khống chế tốc độ uy, từng muỗng từng muỗng uy, chén cháo không lớn lắm trong phút chốc đã thấy đáy.
“Còn muốn không?”
Dạ Vị Ương gật đầu, đói bụng suốt hai ngày, một chén cháo sao đủ với hắn, đừng nói một chén, hiện tại cho hắn một thùng hắn đều có thể uống hết.
Sau khi húp liên tục năm chén cháo lúc này Dạ Vị Ương mới cảm thấy có điểm no, biết một người lập tức ăn nhiều đối với thân thể không tốt, nên khi Bắc Thần Diêu Quang hỏi Dạ Vị Ương còn muốn không hắn liền lắc đầu.
Kéo chăn trên người, Dạ Vị Ương nằm trên giường nhìn thoáng qua vai Bắc Thần Diêu Quang, dưới lớp áo choàng nhìn không thấy địa phương đổ máu vừa rồi.
Bắc Thần Diêu Quang cầm lược, ngồi xuống bên giường giúp Dạ Vị Ương chảy tóc, khi nãy tắm rửa thuốc nhuộm màu đen trên tóc Dạ Vị Ương cơ bản đều tan hết, mái tóc tuyết bạch mềm mại trơn nhẵn y như trong trí nhớ.
Một khắc trước người này còn muốn giết hắn, hiện tại lại ôn nhu thay hắn chải tóc.
Loại ôn nhu này tựa như tầng giấy mỏng, chỉ cần thoáng dùng sức đều có thể rách.
“Không giết ta sao?” Uống qua nước ấm nếm qua đồ ăn Dạ Vị Ương cảm giác dễ chịu hơn, yết hầu không còn đau đớn, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra mệt mỏi thật sâu.
“Nói như vậy, ngươi muốn ta áy náy mà chết, hay đau lòng mà giết người?” Vừa giúp hồ ly chải tóc, Bắc Thần Diêu Quang vừa nói: “Nếu ta thật sự lỡ tay giết ngươi, ta liền giết hết người trong thiên hạ bồi táng ngươi, sau đó ta sẽ đi theo ngươi.”
Một câu nói nhẹ nhàng ngắn ngủi lại làm cho ngực Dạ Vị Ương từng trận phát lạnh, nếu khi nãy Bắc Thần Diêu Quang không phát hiện mà xuống tay giết hắn, kia hắn sẽ là tội nhân chân chính.
“Ta lừa ngươi, ngươi không giết ta?”
“Là ta sai, ta không nhận ra ngươi.” Buông lược trong tay, Bắc Thần Diêu Quang cúi xuống khẽ hôn hai má nam nhân bị nắng làm tổn thương, “Thực xin lỗi, hồ ly.”
“Ta không gọi hồ ly.” Nâng tay thử đẩy đối phương ra, Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Diêu Quang gằn từng tiếng: “Ta là Dạ Vị Ương.”
Hết chương thứ bốn mươi sáu