“Mình nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ? Loại chuyện như thế này chắc rằng sẽ có tiểu đội người phi phàm tiếp nhận, có lẽ là Kẻ Trừng Phạt, có lẽ là Kẻ Gác Đêm, mình đâu cần lo làm gì.” Klein bật cười lắc đầu, trong lòng lẩm bẩm một câu.
Trở lại số 15 phố Minsk, hắn đã đem vụ giết người kia vất ra khỏi đầu, trước tiên đến nhà hàng xóm cách vách gõ cửa – nhà Sammer – nhờ phu nhân Starin chuyển lời cho bà Mary, rằng xế chiều ngày mai tới lấy chứng cứ, rồi tắm rửa đọc báo, hiểu rõ thế cục trước mắt cùng đủ loại tin tức ở Backlund.
Ngày hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, Klein chậm rãi dùng bữa sáng, ra ngoài lấy ảnh vừa mới rửa, chọn một bức có thể nhìn thấy mặt Dolague Gaelle và Erika Taylor rõ ràng nhất, có thể thể hiện sự nhiệt tình như lửa của họ nhất.
Cất kỹ ảnh chụp, hắn tranh thủ trước khi phu nhân Mary tới cửa lại đi một chuyến tới phân cục cảnh sát Lais, thuận lợi lấy lại được 10 bảng tiền nộp bảo lãnh.
Trong cả quá trình ở đây hắn nhìn thấy cảnh sát trưởng Fasin chân chính, có chút gì đó không được tự nhiên. Lấy ra 500 bảng tiền mặt còn dư lại trong tài khoản, cả một buổi sáng bận rộn cuối cùng Klein cũng rảnh rồi. Trước khi chuẩn bị cơm trưa hắn đưa một hơi hết 600 bảng phí tổn cho tiểu thư bảo tiêu, trên người còn thừa tổng cộng 146 bảng 8 Saule 5 penny, đây là toàn bộ tài sản hắn có thể sử dụng.
Ngoại trừ chỗ tiểu thư Chính Nghĩa ra thì không còn nợ nần gì… Klein buông lỏng, xắt cho mình một miếng bò bít-tết có xương, rồi rưới lên nước hồ tiêu đen.
Đang lúc tâm trạng của hắn không tồi mà thưởng thức sở thích bảy phần chín thì có người kéo chuông cửa, thanh âm đinh đoong đinh đoong quanh quẩn không dứt.
“Phu nhân Mary? Sớm thế nhỉ?” Klein nghi ngờ buông dao nĩa xuống đi ra cửa.
Hắn dừng lại hai giây, trong đầu tự nhiên hiện lên vị khách tới thăm bên ngoài.
Đó là một quý ngài mặc áo khoác ngoài màu xám nhạt, đội chiếc mũ nửa cao bằng tơ lụa, cầm một chiếc gậy ba-toong nạm vàng thân sĩ lạc hậu. Ông ta có một đôi mắt xanh sắc bén, thái dương điểm vài sợi tóc hoa râm. Ngũ quan trên mặt có đường nhét khắc sâu nên da mặt có vẻ hơi xệ.
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Klein mở cửa hỏi.
Vị thân sĩ lạc hậu dùng giọng nói đậm chất miền biển phía đông nói:
“Anh là thám tử Sherlock Moriarty?”
“Ngài có chuyện muốn ủy thác?” Klein gật đầu, nhường đường dẫn ngài thân sĩ vào phòng khách.
Hắn do dự hai giây rồi lên tiếng hỏi:
“Ngài muốn dùng cà phê hay hồng trà?”
“Một ly nước ấm, cám ơn.” Ngài thân sĩ lạc hậu bỏ mũ ra và ngồi xuống.
Cũng được, cái này quá đơn giản. . .Có lẽ mình cần suy nghĩ việc mời thêm trợ thủ, riêng cái chuyện rót nước bưng trà, quét tước dọn phòng… Klein thả trôi suy nghĩ quay đầu đi vào phòng bếp tráng chén.
Hắn đặt chén nước ấm trước mặt ngài thân sĩ, sau đó đi tới một chiếc ghế sô pha khác ngồi xuống, hai tay giao nhau nói:
“Tôi nên xưng hô với ngài như nào?” “Miller Carter.” Ngài thân sĩ ngôn ngữ ngắn gọn trả lời.
“Thưa quý ngài Carter, ngài muốn ủy thác việc gì?” Klein không nói chuyện phiếm mà vào thẳng vấn đề.
Trong khi nói hắn lặng lẽ mở linh thị quan sát phía đối diện.
Vị lão thân sĩ này cơ thể coi như khỏe mạnh, màu sắc chân trái, các đốt ngón tay hơi có vấn đề nhỏ, đại khái là viêm khớp…cảm xúc tỉnh táo suy nghĩ lấy màu lam làm chủ đạo, kèm thêm chút lo nghĩ… Klein chỉ nhìn qua một cái đã cho ra kết luận đại khái.
Miller Carter bưng chén sứ trắng nõn, xoa nhẹ bên ngoài nói:
“Chuyện là thế này, tôi có mua một tòa nhà ở trên phố Williams, à, tôi đến từ quận Gian Hải, vì công việc nên từ nay sẽ định cư tại Backlund.” Phố Williams? Ở đâu cơ? Đến Backlund vẫn chưa tới một tháng, chỉ ra ngoài khi đi điều tra bản đồ. Nhờ vào trực giác Klein làm mình biểu hiện ra vẻ trầm ổn đáng tin cậy.
Miller Carter nhìn hắn một cái, trong ánh mắt ra hiệu tiếp tục của hắn thì nói tiếp:
“Nghe nói tòa nhà ấy vốn là của một vị tử tước phá sản, đây là việc cách đây hai mươi ba năm về trước, qua vài lần sang tay cuối cùng bị tôi mua được.”
” Tôi có ý định cải tạo lại theo phong cách hiện đại, kết quả phát hiện tầng hầm ngầm có một cánh cửa bí mật thông đến một kiến trúc bí mật rất lớn. Tôi nghĩ rằng có khả năng ở đó không an toàn nên tạm đình chỉ thi công, không cho công nhân cùng người hầu tùy tiện đến đó thăm dò, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi xác nhận tình hình bên trong kiến trúc đó.”
Kiến trúc bí mật…Di tích cổ đại? kho báu bí mật? Klein suy nghĩ một chút nói: “Sao ngài không báo cảnh sát?’
” Cảnh sát địa phương có thể điều động tìa nguyên so với một thám tử tư như tôi gấp mấy trăm lần, kết quả thăm dò chắc chắn sẽ tốt hơn, cũng càng đảm bảo.”
Miller Carter vuốt vuốt vị trí giữa hai mắt: “Tôi không hy vọng có quá nhiều người biết đến việc này, nhất là chính phủ.”
“Nếu xác định vùng đất đó trong kiến trúc không có nguy hiểm gì, thì tôi định tính nó là một bộ phận của tòa nhà, rồi trù tính công dụng.”
“Tôi hiểu, việc này với anh có tính mạo hiểm tương đối cao, tôi nguyện ý trả 50 bảng cho lần này, nhưng anh tìm trợ thủ cũng không thể quá 3 người, sau đó dựa vào từng trường hợp tôi cũng làm ra bồi thường thỏa đáng.”
50 bảng, mở giá cao đấy chứ, nếu như mình là thám tử nình thương, cái này đã tương đương với hai ba tháng mình thu vào…Ông ta mới tới Backlund, không biết thám tử khác nên đành dựa vào báo chỉ thuê người, vì vậy mới tìm tới mình…
Klein cân nhắc vài giây nói: “Để tôi suy nghĩ cái đã.”
Bỗng hắn lộ ra nụ cười xin lỗi, chỉ ra phía sau nói: “Tôi đi phòng tắm.”
Miller Carter thoáng gật đầu nhẹ, nhấp một hớp nước ấm.
Tiến vào phòng tắm, đóng cửa gỗ lại, Klein nhìn kính rửa mặt, móc ra 1 đồng tiền 1/2 penny băng đồng.
Bởi vì có tiểu thư bảo tiêu ở đây, hắn không có cách nào lên sương mù xám để xác nhận, đành nhờ vào trình độ xem bói của bản thân.
“Tôi tiếp ủy thác lần này.”
. . .
Klein mặc niệm bảy lần, búng đồng tiền lên, đôi mắt trở nên sâu thẳm mà nhìn nó rót xuống.
Bộp!
Đồng tiền rơi vào lòng bàn tay, bức ảnh chân dung đức vua ở mặt trên biểu hiện chắc chắn.
Klein khẽ xoa cằm, nói nhỏ mộtcâu với không khí: “Trực giác của cô thế nào?”
Trong gương nhanh chóng hiện ra cái bóng của tiểu thư bảo tiêu, cô ta vẫn không thèm biểu lộ đáp: “Có nguy hiểm nhất định, nhưng không lớn.”
Tốt lắm. . . Klein cất tiền xu, rửa sạch tay rồi quay người đi ra nhà tắm.
Hắn nhìn về phía Miller Carter, cười cười nói: “Tôi nhận vụ ủy thác này.”