Nghe thấy Đỗ y quan nói có thể cứu, Tử Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõmmột hơi, xoay người nhìn Đoạn phu nhân: “Nương, ta muốn ngày mai khi đilên phía Bắc đến Vân Châu thì mang theo Đỗ y quan cùng đi.”
Đoạn phu nhân sửng sốt, lạnh lùng nhìn Nhã Hề: “Chỉ sợ là lại vì nàng mà thôi.”
Tử Thanh gật đầu, thản nhiên nói: “Không sai.”
“Nghiệp chướng a!” Đoạn phu nhân thờ dài than, xoay lưng lại: “Thôi, ngày maikhông chỉ Đỗ y quan cùng ngươi Bắc thượng Vân Châu, còn có ta cũng muốnđi cùng.”
Tử Thanh kinh hãi: “Nương người hà tất phải thế?”
Đoạn phu nhân bất an nhìn Tử Thanh: “Vân Châu không bình yên như con tưởngđâu, mẫu…tử ta thật vất vả mới gặp lại nhau, vô luận thế nào ta cũng sẽkhông phân khai với con nữa!” Nói xong liền phân phó bọn nha hoàn luixuống thu thập những đồ có giá trị.
“A……” Tử Thanh vừa nhìn thấy ánh mắt ưu thương của nàng liền không thể lạinói lời cự tuyệt, vị mẫu thân cổ đại này hẳn là rất nhớ thương nữ nhi đã đánh mất từ lâu nên mới luyến tiếc không nỡ rời mình như thế. Thôi,tương lai rồi sẽ đối xử với nàng thật tốt, làm cho lòng nàng được chútan ủi…có lẽ vào một lúc không ngờ nào đó còn có thể ở thời Đại Đường này giúp nàng tìm được nữ nhi chăng?
Quay đầu nhìn khuôn mặt Nhã Hề đã được Đỗ y quan bôi một tầng thuốc, Tử Thanh mỉm cười, hết thảy đều đã tốt lên, sẽ tốt hơn…
“Công tử, tới phiên người.” Đột nhiên Đỗ y quan cười, Tử Thanh không khỏihoảng sợ theo bản năng lùi lại phía sau, có phải sẽ lại là kiểu trị liệu bạo lực không đây?
Bàn tay bị mạnh mẽ nắm lấy, một ít thuốc bột nóng bỏng rát không biết tên trong nháy mắt được đổ lên lòng bàn tay Tử Thanh.
Mồ hôi lạnh đột nhiên ứa ra, Tử Thanh không khỏi hít một hơi, muốn kêu tolại sợ bị Nhã Hề nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình, liền cố gắng nén nhịn, nước mắt lại đã ngân ngấn vòng quanh khóe mắt.
“Cái này thì biết đau hả?” Đỗ y quan băng bó tay cho nàng xong xuôi, liền ởmột bên thở dài: “Luôn thích tỏ vẻ anh hùng như vậy, lần này cho ngươithuốc mạnh cho nhớ lâu, bằng không sẽ luôn làm cho phu nhân lo lắng.”
“Biết…biết rồi.”
“Hài tử hẳn là rất đau phải không?” Đoạn phu nhân đau lòng nâng tay lau đimồ hôi trên trán cho nàng, có chút oán giận liếc Đỗ y quan một cái:“Ngươi cũng không phải không biết nàng không chịu nổi đau như vậy, tộigì mà…”
“Thuốc mạnh thì mới có thể mau lành a.” Đỗ y quan cười nhẹ, thu dọn hòm thuốcxong xuôi liền ôm quyền nói: “Phu nhân, lão nô lui xuống trước để chuẩnbị cho dược liệu cần mang theo trên đường, ngày mai lại đến thay dượccho công tử cùng vị cô nương này.”
“Được, ngươi lui xuống trước đi.”
Tử Thanh lắc lắc bàn tay bị đau, thở phào nhẹ nhõm, tiến lên kiểm tra gương mặt Nhã Hề: “Nhã nhi, nàng cảm thấy còn đau không?”
Nhã Hề hoảng hốt nhìn thoáng qua Đoạn phu nhân, đứa ngốc này cũng thật là,lại luôn ở ngay trước mặt chính thân mẫu của mình mà ân cần như vậy,ngược lại có vẻ khiến cho chính mình có chút xấu hổ. Trong lúc nhất thời cũng không biết có nên há mồm nói chuyện hay không.
Đoạn phu nhân thở dài: “Người đâu, mau chuẩn bị một gian sương phòng cho Nhã hề cô nương, hầu hạ cho tốt.”
“Không cần, nương, hôm nay ta có an bài cả rồi.” Nói xong Tử Thanh liền kéo tay Nhã Hề bước đi: “Nương, sáng mai lại gặp.”
“Hài tử, con, con không thể như vậy được!” Đoạn phu nhân nhìn Tử Thanh kéoNhã Hề vào chính phòng mình, không khỏi đại kinh thất sắc: “Cho dù concó thích nàng thì cũng phải giữ lễ chứ! Sao có thể hoang đường làm loạnthế được!” Một câu nói ra, ngay cả chính nàng cũng đều cảm thấy mặt đỏlên, bọn nha hoàn bên cạnh không khỏi phì một tiếng, khẽ cười thầm thì.
“Các ngươi cười cái gì, toàn bộ đều lui xuống đi!” Tâm loạn như ma, Đoạn phu nhân hung hăng đem tức giận đều đổ lên người bọn nha hoàn.
Bọn nha hoàn liền vội vàng xin thối lui, cả một tiểu viện chỉ còn mỗi Đoạnphu nhân đứng chần chừ không biết có nên đẩy cửa vào mà mạnh mẽ mang Nhã hề đi không.
“Công chúa.” Đỗ y quan đi rồi mà lại quay lại vỗ nhè nhẹ lên vai Đoạn phunhân: “Đừng lo lắng, hài tử này không phải là người không đúng mực, tấtnhiên sẽ không khi dễ vị cô nương này.”
“Thế nào mà người đã quay trở lại?” Đoạn phu nhân có chút kinh ngạc.
“Ta còn không phải là người toàn vẹn, sao có khả năng không trở lại đây?”Đỗ y quan nói lời đầy ẩn ý, nhìn Đoạn phu nhân: “Trong lòng người lolắng, ta biết, nhưng hai hài tử này đến tột cùng có thể đi xa hay không, ai cũng không biết được, sao chẳng cứ để cho các nàng có mấy ngày vuivẻ như vậy đi?”
“Ta sợ…cuối cùng là Thanh nhi bị tổn thương.”
“Tổn thương rồi thì sao? Có lẽ là một mảnh trời đầy nắng khác gì sao? Để mặc các nàng đi, bằng không trái tim của ngài làm sao có thể thừa nhậnnhiều nỗi đau như vậy được đây?” Đỗ y quan ngửa mặt nhìn bầu trời:“Chuyến đi đến Vân Châu hung hiểm chập chùng, nhiều thứ chúng ta cầnphải lo lắng đến, so với tình cảm giữa các nàng thì cần phải bận tâmhơn.”
Đoạn phu nhân chỉ có thể thở dài than nhẹ.