Ám Ma tộc kinh hoảng nhìn chân mình, cứ như bị rút cạn sinh lực nhanh chóng khô quắt lại.
“Nói đi, có mục đích gì.”
Thanh Việt thờ ơ lập lại.
Ám Ma tộc còn chưa kịp thoát khỏi hoảng sợ, thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn, chỉ thấy một chân khác cũng chầm chậm héo rũ như cành lá mùa đông.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo trên người, bất luận thế nào hắn cũng không thể liên hệ thiếu niên tàn nhẫn, khủng bố trước mặt cùng thiếu niên tuyệt sắc mà bọn họ đã tìm kiếm suốt 3 năm qua.
“Vẫn không chịu nói sao?”
Thanh Việt từ trên cao nhìn xuống Ám Ma tộc đang giãy giụa vô ích trên mặt đất.
“Nói cho ngươi một bí mật, pháp thuật vong linh của ta cũng học tốt lắm, ngươi không nói, ta cũng có thể lấy kí ức từ linh hồn ngươi, đến lúc đó, ngươi ngay cả linh hồn cũng không trọn vẹn.”
Cơ thể Ám Ma Tộc run rẩy kịch liệt.
Sợ hãi!
Sự sợ hãi dâng tràn hệt như một trận đại hồng thủy, đánh nát hết phòng tuyến tâm lý của hắn.
“Ta….. ta nói….. ngươi muốn biết….. cái gì.”
Thanh âm khàn khàn mang theo khủng hoảng, hắn hiện tại ngay cả năng lực suy nghĩ một vấn đề đơn giản nhất là làm sao một đứa nhỏ 13 tuổi làm thế nào có thể sử dụng loại pháp thuật cao thâm như vong linh cũng không có.
“Vấn đề đơn giản ta sẽ không hỏi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Ma tộc hành tung bí ẩn lại thưa thớt, vì sao lại đột nhiên lại chịu kiếp sống thích khách cùng trinh thám, các ngươi có mục đích gì.”
“Ta nói, ta nói!”
Ám Ma tộc lập tức cung khai.
“Kì thực ta biết cũng không nhiều, chính là tộc nhân chúng ta từ chỗ long tộc trộm được một viên Ma Châu vốn thuộc về Ma tộc chúng ta, các trưởng lão nói, viên Ma Châu này là hi vọng chấn hưng Ma tộc, nhưng mà trên đường trở về đã bị thất lạc, mấy năm gần đây vẫn không tìm được tung tích, vì thế các trưởng lão quyết định hợp tác với nhân loại.”
“Hạt châu kia đánh rơi lúc nào?” Thanh Việt nghĩ tới một sự kiện.
“Ước chừng khoảng 20 năm trước.”
“Hạt châu kia có đặc tính gì?” Giọng nói Thanh Việt có chút vội vàng.
“Ta…… ta….. thân phận của ta không thể biết đặc tính…. của hạt châu…..”
Nhìn Thanh Việt đột nhiên nhíu mi, Ám Ma tộc khẩn trương bổ sung.
“Bất quá….. ta nghe….. tộc nhân chúng ta gọi nó là Phệ Hồn Ma Châu….. có lẽ…. nó cũng…….”
“Phệ Hồn Ma Châu?”
Mi Thanh Việt nhíu càng chặt.
“Nghe nói….. là Ma thần bệ hạ….. sau khi chết hóa thành…. ta đã nói hết rồi…. không hề giấu diếm……”
Thanh Việt nhìn chằm chằm làn ma khí xung quanh người Ám Ma tộc đã trở nên ảm đảm, khẽ niệm vài câu, nguyên tố hắc ám đậm đặc lập tức bao vây người trên mặt đất, đôi chân khô quắt nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Năng lực khôi phục cường đại, là nguyên nhân làm nhân loại hâm mộ, thậm chí là căm ghét Ma tộc.
“Ngươi…… không không…… ngài đây là……”
Cảm giác sức mạnh cùng cơ thể mình khôi phục, Ám Ma tộc có chút kinh ngạc nhìn Thanh Việt.
“Ta không giết ngươi, trở về truyền lời cho trưởng lão của ngươi, nói ta biết một chút về Ma Châu mà ngươi nói, bảo hắn tới gặp ta.”
“Thật sao? Ngài biết……”
Ám Ma tộc kích động, đột nhiên nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, lập tức ngậm miệng.
“Ma Nha, chúng ta đi thôi.”
“Không muốn, không muốn.”
Ma Nha phản đối mãnh liệt, Ám Ma tộc này so với 100 người thường còn bổ dưỡng hơn, Ma Nha luyến tiếc thả hắn đi.
“Sẽ cho ngươi thứ tốt hơn.”
Nghe thấy lời cam đoan của Thanh Việt, Ma Nha mặc dù luyến tiếc nhưng vẫn buông phần thức ăn ngon miệng của mình ra, đi theo Thanh Việt, để lại Ám Ma tộc vẫn còn trong trạng thái si ngốc.
Hắn còn chưa kịp vui sướng vì tìm được đường sống trong tử vong thì lại bị một bộ xương khô biết nói chuyện làm sợ ngây người.
Hoàn Chương 43.