Dù đã ở chung một đoạn thời gian, Dạ Vị Ương vẫn đoán không ra nội tâm Bắc Thần Diêu Quang, nhưng hắn vẫn tin tưởng kẻ quỷ kế đa đoan thay đổi thất thường này là người nói được làm được.
“Nếu bệ hạ là người không giữ lời hứa, sẽ không ngồi đến vị trí ngày hôm nay.” Dạ Vị Ương cao giọng đáp.
“Hảo, trẫm đáp ứng ngươi không tái quấy rối Quảng Nam, cũng làm cho Kim quốc tạm thời yên phận, vậy hiện tại ngươi có thể nói cho trẫm, Trường Nhạc đang nơi nào?”
Kỳ thực Bắc Thần Diêu Quang có thể không cần đáp ứng điều kiện gì, nhưng ngươi này vẫn vì tiểu hồ ly mà đáp ứng hắn.
Về sau nếu Bắc Thần Diêu Quang biết Dạ Vị Ương là Trường Nhạc, biết mình lừa hắn, người nọ có bị thương tâm hay căm phẫn không?
Dạ Vị Ương âm thầm thở dài, hắn không muốn gạt người, còn gạt một người đối với tiểu hồ ly si tình như vậy, nhưng hắn không có biện pháp.
Nhưng bù lại trong lòng đối với Bắc Thần Diêu Quang thêm vài phần áy náy, Dạ Vị Ương ngồi xuống tỉ mỉ kể lại chuyện tình tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly hiện tại đã có bảy cái đuôi, chờ đến lúc hắn có chín đuôi sẽ biến thành cửu vĩ hồ, khi ấy hắn sẽ thọ mệnh vô tẫn, còn có thể cùng động vật trò chuyện.”
Dạ Vị Ương liếc nhìn Bắc Thần Diêu Quang, người nọ tựa hồ im lặng nghe hắn nói.
Hắn tiếp tục: “Tiểu hồ ly nói hắn vốn không phải người phàm trần, chờ đủ chín đuôi hắn sẽ ly khai thế tục.”
“Hắn nói, nếu ta gặp ngươi, muốn ta thay hắn nói với ngươi, về sau không cần tìm hắn nữa.”
“Diêu Quang bệ hạ, người yêu khác biệt, huống chi cửu vĩ hồ có thể trường sinh bất lão, chờ ngươi già đi, cửu vĩ hồ vẫn là bộ dáng thanh xuân, rất không tương xứng a.” Cứ nghĩ phải nói vấn đề này cùng Bắc Thần Diêu Quang sẽ rất khó khăn, nhưng hiện tại cảm thấy khá dễ dàng.
Kỳ thực trường sinh bất lão gì đó đều là lấy cớ, Dạ Vị Ương chỉ muốn làm cho Bắc Thần Diêu Quang sớm quên đi tiểu hồ ly, coi như một giấc mộng là tốt rồi.
“Hắn ở nơi nào?” Bắc Thần Diêu Quang không lộ ra biểu tình gì, phản ứng này thật sự không khiến Dạ Vị Ương kinh ngạc, chỉ khiến hắn bất đắc dĩ.
“Ngày hà bá hiển linh hắn liền ly khai, hắn nói đi phương Tây, cụ thể thì ta không biết.” Tùy tiện ứng phó hai câu, Dạ Vị Ương ép xuống tình tự phức tạp trong lòng, hỏi: “Bệ hạ sẽ thực hiện những lời đã hứa?”
“Trẫm nói được thì làm được.” Bắc Thần Diêu Quang khép mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.
Dạ Vị Ương không muốn quấy rầy, liền nhanh chóng ly khai phòng.
,,,,,,,,
,,,,,,,,
,,,,,,,,
Vừa ra khỏi phòng, Dạ Vị Ương giống như cá thiếu dưỡng khí nhịn không được hít sâu một hơi.
Thời điểm ở trong phòng cùng Bắc Thần Diêu Quang, hắn luôn có cảm giác hít thở không thông như bị tảng đá lớn đè trên ngực, người nọ rõ ràng lãnh khốc vô tình tựa như trong lời đồn, rồi lại hữu tình đối với tiểu hồ ly nhớ mãi không quên.
“Có lẽ hắn thích, chính là hồ ly tồn tại trong trí nhớ hắn.” Dạ Vị Ương lắc đầu không muốn nghĩ nhiều, càng không cho rằng Bắc Thần Diêu Quang thích hắn.
Chí ít từ ngày đầu tiên tiếp xúc với Bắc Thần Diêu Quang, người kia chưa từng lưu tình cảm với hắn, thậm chí còn phái thích khách giết hắn.
Cho nên, cái Bắc Thần Diêu Quang yêu chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh hồ ly cùng hắn gắn bó thời thơ ấu, chỉ như vậy mà thôi.
Nếu đã đạt thành ước định, vậy cũng nên thả người, hai ngày sau người của Bắc Thần quốc đến đón Bắc Thần Diêu Quang trở về, Dạ Vị Ương sẽ cho hắn ký hiệp ước.
Giấy trắng mực đen cộng thêm ấn chương cá nhân của Bắc Thần Diêu Quang, so với lời nói miệng vẫn là hữu hiệu hơn.
“Tốt lắm.” Tự mình hạ ấn chương, Bắc Thần Diêu Quang đem hai phần hiệp ước một giữ lại một đưa cho Dạ Vị Ương đang nhìn chăm chú.
Thấy nhãn mâu hắc sắc lấp lánh hữu thần của đối phương, Bắc Thần Diêu Quang đè xuống chán ghét nhàn nhạt trong mắt, khóe miệng câu lên tia cười lạnh quay đầu không nhìn tới nam nhân mạc danh hấp dẫn hắn.
Hắn yêu chính là hồ ly, là Trường Nhạc, không phải nam nhân tên ‘Dạ Vị Ương’ trước mặt.
“Phiền toái Diêu Quang bệ hạ.” Rốt cuộc kế hoạch đã thành công, Dạ Vị Ương không giấu được vui sướng đem bản hiệp ước thật cẩn thận xếp lại, đưa cho Chước Hoa bên cạnh, dặn dò nói: “Đây là Diêu Quang bệ hạ tự tay viết, ngàn vạn lần phải bảo quản cho tốt.”
Lời nói rõ ràng mang theo chế nhạo khiến Chước Hoa hiểu ý cười, xoay người liền đem bản hiệp ước hướng đến thư phòng.
“Còn tưởng ngươi là một bình hoa, không ngờ thông minh như vậy.” Bắc Thần Nguyệt nhìn Dạ Vị Ương hừ lạnh hai tiếng, lần này nhóm nàng coi như lật thuyền trong mương, căn bản không ngờ Dạ Vị Ương bề ngoài ôn hòa dễ dụ nội tâm cư nhiên giảo hoạt như vậy.
Đối với hai huynh muội Bắc Thần Diêu Quang, phỏng chừng đây là lần đầu, nhưng tuyệt đối cũng là lần cuối cùng.
“Diêu Quang bệ hạ đi thong thả, Vị Ương không tiễn.” Dạ Vị Ương đắc ý dào dạt đi tới trước mặt Bắc Thần Diêu Quang làm tư thế ‘thỉnh’, con người một khi đã đắc ý vênh váo, liền rất dễ bị té ngã.
Bắc Thần Diêu Quang vẫn luôn không chút dị dạng đột nhiên thân thủ chế trụ Dạ Vị Ương đang đứng rất gần hắn, thị vệ bốn phía rút đao hắn trở tay đem Dạ Vị Ương giam trong ngực, hai ngón tay gắt gao siết lấy yết hầu Dạ Vị Ương, chỉ cần thoáng dùng sức, cổ Dạ Vị Ương sẽ gãy rời.
“Đại nhân!” Thường Thiếu Điển bị một màn bất ngờ này dọa nhảy dựng, “Diêu Quang bệ hạ, ngươi đây là lật lọng?!”
“Trẫm không nhớ hiệp ước có ghi, Dạ Vị Ương không thể tiễn trẫm đoạn đường, vẫn là thỉnh Dạ đại nhân tiễn trẫm đến ngoài thành.” Bắc Thần Diêu Quang mắt lạnh đảo qua mọi người: “Ai dám tiến lên một bước, Dạ đại nhân e rằng phải hương tiêu ngọc vẫn.”
Hết chương thứ bốn mươi ba