Hắn thả chậm tốc độ uống bia, nhấp từng ngụm nhỏ, mất nửa tiếng mới uống xong một ly bia South Wales lớn 500ml.
Vẫn là con đường lần trước, vẫn là ngôi nhà chẳng có ánh đèn. Klein đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, nhìn Kaspars gõ cửa rất có tiết tấu.
Không giống với lần trước, tiếng gõ cửa thay đổi à… Klein cẩn thận lắng nghe, nhìn tấm gỗ nhỏ trên cửa mở ra, có một đôi mắt nhìn xuyên qua nó.
Sau quy trình chẳng có gì khác trước, hắn khoác lên áo choàng đội mũ trùm, che cả khuôn mặt trong bóng tối.
Vẫn là căn phòng sinh hoạt chung đó, vẫn là một cây nến với ánh sáng mờ tối chập chờn bất định, Klein tùy ý tìm vị trí lặng yên ngồi xuống.
Nhưng khác với lần trước, lần này hắn không cần phải kiềm nén, không còn căng thẳng, còn nhàn nhã nhìn xung quanh một vòng.
… Gió lạnh thổi sau cổ khiến hắn xác định tiểu thư vệ sĩ vẫn đi theo mình, chẳng bị ai phát hiện.
Thành viên của cuộc tụ hội này quả nhiên không có kẻ mạnh nào ở danh sách 5, thậm chí không có cả danh sách 6… Klein trầm tư suy nghĩ.
Dự thính một lúc, hắn nhìn thấy Thầy Thuốc với khuôn mặt tròn thay đổi tư thế, như muốn phát biểu. Quả nhiên Thầy Thuốc lộ ra nửa khuôn mặt mập thù lù nhanh chóng giơ tay, nói: “Rắn Đen hình như chết ở dưới cống nước rồi. Đám dã thú đó vẫn đang càn quấy.”
Rắn Đen chết rồi? Klein rất kinh ngạc khi nghe được tin tức này.
Rắn Đen chính là gã đàn ông bán di vật của Người Lắng Nghe cho hắn, khiến hắn chế tạo Tiếng Nói Ô Uế thành công, nghi là thành viên của hội Cực Quang.
Thực lực của gã ta không thấp, thế mà lại chết trong một nhiệm vụ đơn giản là xử lý dã thú dưới cống ngầm… Klein nghi ngờ nhíu mày, chợt nhớ tới một chuyện:
Chính là lúc hắn phát hiện thi thể của Zarel, nghe được động tĩnh lạch cạch ở chỗ sâu dưới cống nước. Chờ hắn dẫn Ian tới, thi thể của Zarel đã bị dã thú quái lạ cắn mất một vài phần.
Đó là bên dưới phố Than Đen của quận Đông, cách quận Bridge Backlund khá xa, không biết có liên quan gì không… Klein chẳng hề có xung động đi nghiệm chứng chuyện này.
Tin tức Rắn Đen chết nhanh chóng lan tràn trong cả căn phòng sinh hoạt chung mờ tối, khiến mọi người xì xào bàn tán, sự sợ hãi khuếch tán lây lan qua cho nhiều người.
Vị Thầy Thuốc nọ vỗ tay nói: “Cho nên tôi phải làm sao đây?”
Giọng nói trầm thấp đột nhiên biến mất, sự trầm mặc trong phòng như đã ngưng đọng.
Bởi vì Thầy Thuốc lần trước không sợ đắc tội người cho hắn lời khuyên, Klein nghĩ nghĩ, chủ động lên tiếng: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ từ bỏ thảo dược dưới cống nước, không đi đến đó nữa.”
“Tại sao? Chúng nó sắp trưởng thành cả rồi. Đám dã thú đó trốn trong chỗ sâu dưới cống nước, bình thường sẽ không ra đâu.” Thầy Thuốc hơi do dự hỏi ngược lại.
Klein cố ý khiến giọng khàn khàn, nói: “Chắc sau lưng Rắn Đen có một tổ chức, cái chết của gã sẽ dẫn đến một cuộc điều tra. Tôi nghĩ anh sẽ không muốn gặp mặt bọn hắn đâu đúng không?”
Có được di vật của Người Lắng Nghe không đại biểu Rắn Đen chắc chắn là thành viên hội Cực Quang, nhưng gã xưng Chúa Sáng Thế Chân Thật là tồn tại vĩ đại thì lại chứng thực cho điều này.
Hơn nữa chuyện này thà tin là có, chứ không nên ôm hy vọng may mắn.
“Ừ.” Thầy Thuốc gật khẽ đầu, hình như đã có quyết định.
Klein lại bổ sung thêm mấy câu: “Nếu là tôi, tôi còn sẽ nặc danh báo chuyện này cho cảnh sát.”
“Gì cơ?” Không ít thành viên cuộc tụ hồi đều kinh ngạc bật thốt lên.
Klein giải thích với giọng điệu không thay đổi: “Nếu dã thú dưới cống nước có thể giết Rắn Đen, vậy đã chứng tỏ chúng nó có tính nguy hiểm rất cao. Mà mọi người đều sống ở Backlund, nếu chúng nó gây nên tai họa lớn, rất khó bảo đảm nó không lan đến người mình. Cho nên lựa chọn tốt nhất là hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát, để chính phủ xử lý chuyện này. Chúng ta không cần mạo hiểm nhưng vẫn được hưởng kết quả, không phải rất tốt à?”
Lời của hắn vừa dứt, quý ông Con Mắt Trí Tuệ liền vỗ tay: “Một ý tưởng tuyệt vời! Chúng ta sợ hãi người phi phàm của chính phủ, nhưng cũng có thể lợi dụng bọn họ, không cẩn phải tự mình xử lý tất cả mọi chuyện.”
Đó là bởi vì tôi xuất thân từ người phi phàm của chính phủ, suy nghĩ khẳng định không giống với đám thuần hoang dại mấy người… Klein mỉm cười oán thầm một câu.
Phát biểu xong, hắn trở về lại với thái độ bàng quan, nghe người khác chào hàng hoặc muốn mua vật phẩm, vật liệu. Nhìn từng cuộc giao dịch hoặc thành công hoặc thất bại, trong đó chẳng có thứ gì khiến hắn hứng thú cả.
Hắn tạm thời không nhắc đến các loại vật phẩm phi phàm mình cần, tính quan sát nhóm này thêm mấy lần nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngài Con Mắt Trí Tuệ bắt đầu sắp xếp người rời đi, 3 phút một người.
Klein lần trước rời đi đầu tiên nên không biết chuyện sau đó thế nào, giờ mới để ý nơi này có ít nhất 5 cửa ra vào. Kẻ hầu của Con Mắt Trí Tuệ dẫn những người khác nhau đi đến những con đường khác nhau, cố gắng tách nhau ra, kéo dài thời gian.
Sau chừng nửa tiếng, trong phòng sinh hoạt chỉ còn lại ba vị thành viên của cuộc tụ hội, ngoại trừ ngài Con Mắt Trí Tuệ, hai người khác là Klein và người đàn ông nghi là Thầy Thuốc nọ.
Con Mắt Trí Tuệ nhìn Klein, cười nói với giọng già nua: “Coi bộ cậu khá may mắn.”
Ông ta nhận ra mình là người lần trước mua vật phẩm không may của Rắn Đen… Klein mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi cược thắng.”
Nghe được đối đáp của hai người, Thầy Thuốc lập tức trừng to mắt, nhìn kỹ Klein, một lúc lâu mới nói: “Chẳng lẽ cậu còn có vật phẩm thần kỳ may mắn nào đó? Lúc trước tôi còn coi cậu là người chết rồi chứ.”
Ông anh nói chuyện thẳng thắn quá đó… Klein trả lời một cách uyển chuyển: “Hoặc là bản thân tôi đủ may mắn.”
Thực ra hắn cũng rất muốn có vật phẩm đó lắm chứ.
Con Mắt Trí Tuệ than thở: “Chàng trai, đừng nên cược vận may mãi, đặc biệt là mấy chuyện này. Cho dù cậu cược thắng rất nhiều lần, nhưng chỉ cần thua một lần thì sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.”
“Tôi biết, cho nên tôi mới tham gia cuộc tụ hội này, coi thử có thể mua được vật phẩm hữu dụng nào không. Ha, tôi xem như là đồng loại với mấy người rồi.” Klein vờ như thuận miệng nói một câu.
“Đồng loại?” Thầy Thuốc khoa trương thở dài: “Hồi đó tôi nên nghe lời thầy của mình!”
Thầy… bản thân ông anh đã nghi là Thầy Thuốc… đường tắt Thầy Thuốc phân biệt được Mẫu Thần Đại Địa và học phái Sinh Mệnh nắm giữ… Phương thức truyền thừa của học phái Sinh Mệnh là thầy trò… Tâm tư Klein chuyển động nhanh chóng, tò mò hỏi:
“Tại sao lại nói vậy?”
Thầy Thuốc cảm thán một tiếng: “Thầy tôi bảo tôi chọn con đường có thể khiến người trở nên rất may mắn, nhưng cuối cùng tôi vẫn trở thành một tên điều chế dược tề. Kết quả đã hai năm trôi qua mà tôi vẫn chưa tìm đủ vật liệu chính của ma dược tiếp theo. Vận may của cậu khiến tôi đố kỵ.”
Khiến người trở nên may mắn… rất giống danh sách đường tắt Quái Vật… đúng là người của học phái Sinh Mệnh rồi… Klein mỉm cười nói: “Lý do anh lựa chọn nó là gì?”
Thầy Thuốc chợt ưỡn thẳng lưng, nói: “Đây là lựa chọn của một người đàn ông! Sau khi biết có thể điều chế ra dược tề làm tăng năng lực về phương diện ấy, tôi đã lựa chọn con đường này mà không hề do dự!”