Đại nha hoàn cười nói:
– Có chút hơn người, đã phát định được bệnh tiểu thư, còn muốn chúng ta chuẩn bị sơn hào hải vị mỗi ngày cho tiểu thư.
Lão ma ma vừa nghe thấy, liều mạng lắc đầu nói tuyệt đối không được làm như vậy, vạn nhất làm bệnh tình tiểu thư thêm nặng thì phải làm như thế nào, chỉ là nói được ba câu bà ta biến sắc, vội vã xin lỗi rời đi. Phạm Nhàn mỉm cười, nói với nha hoàn:
– Tề dược của ta, nhất định phải chuẩn bị trước mới được dùng, nếu không tuyệt đối không có hiệu quả.
Nha hoàn vẫn không chịu nghe lời hắn, khiến cho Phạm Nhàn căm tức, nghĩ thầm tương lai nếu có thể lấy được tiểu thư nhà ngươi, nhất định phải bắt ngươi suốt ngày trải giường trải chiếu, hắn bất đắc dĩ nói:
– Ta hiện giờ có sẵn dược hoàn, ăn trước hai hoàn dưỡng thương. Nếu như hiệu quả trị liệu không tồi, hẳn là ngươi tin ta chứ?
– Dược hoàn thì được, nhưng thịt nhất định không thể ăn.
Nha hoàn cũng thật cứng đầu nói.
Phạm Nhàn giận tới mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không biết phải nói thế nào.
Khi hắn ho ra máu, nàng ho ra máu, khi hắn nghiến răng nghiến lợi thì nàng cũng nghiến răng nghiến lợi. Sau màn, vị cô nương thanh lệ yếu ớt nằm trên giường, nghe thấy thanh âm của đại phu ở bên ngoài, từ lâu đã gấp tới mức không biết phải nói sao cho tốt, thanh âm này rõ là quen tai, rõ ràng chính là của thiếu niên gặp ở Khánh miếu, tuy rằng không hiểu vì sao hắn tới nhà, cũng không biết vì sao hắn biến thành đệ tử của Phí đại nhân, thế nhưng, thế nhưng…
Lâm cô nương hai tay nắm chặt lấy góc giường, khả ái nhẹ nhàng cắn môi, kích động vô cùng, nàng đỏ mặt trong diễm lệ vô cùng, phải làm sao bây giờ? Biết rõ người nọ ở ngay ngoài màn, nhưng không biết phải gặp lại thế nào, thật là buồn mà.
Nghe thấy đối thoại bên ngoài đã sắp kết thúc, chủ nhân của thanh âm kia sắp phải rời đi, cô nương rốt cuộc không nhịn được, chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, dùng hết khí lực toàn thân nói ra thanh âm như muỗi kêu:
-Chờ một chút!
…
Nghe thanh âm sau màn, bốn người bên ngoài có phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Đầu tiên là nha hoàn đi qua, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì. Diệp Linh Nhi lộ vẻ mặt quan tâm, mà Nhược Nhược cũng nghĩ hôm nay ca ca mạo hiểm cải trang tới đây, nhưng không cách nào thấy mặt Lâm gia tiểu thư, cho nên vô thức nhìn vẻ mặt của ca ca, không ngờ thấy được hắn đang ngây ngốc.
Phạm Nhàn nghe thấy ba chữ chờ một chút liền ngây người, hóa thành ngây ngốc, hồ đồ nhìn lên trên giường, dường như thấy rõ dáng dấp nữ nhân ngồi trong màn, thanh âm đúng là lúc trước hắn đã được nghe ở Khánh miếu, mặc dù cô nương áo trắng đó chỉ nói được có một câu duy nhất: “Ngươi …là ai.”
Ba chữ dịu dàng trong Khánh miếu, cũng làm cho hắn khắc sâu, chưa từng quên.
Phạm Nhàn lập tức biết được người ngồi trong màn là ai, một cảm giác mừng như điên xông lên não hắn, làm cho hắn chết lặng trong chốc lát, bất tri bất giác, lúc bị trùng kích, lập tức nghĩ tới bài ca của Hoàng Lập Hành: “Âm thanh quá mạnh mẽ, không được hoảng hốt, nếu không sẽ ngã…” cho nên hắn có chút lung lay, nhưng lập tức tỉnh lại, cố gắng giảm xúc động ngồi ngay ngắn trước giường.
– Tiểu thư, có chuyện gì sao?
Nha hoàn nhỏ giọng nói bên giường, Diệp Linh Nhi cũng đi qua, nhíu mày nói:
– Thần Thần, trước tiên cứ nằm xuống đã, ngồi dậy làm gì?
– Vị … vị đại phu này, lúc trước nói rất có đạo lý.
Cô nương trong màn dường như sốt ruột nên không biết tìm từ như thế nào..
– Nếu như có thể thấy mặt ta…có thể…đại phu nắm chắc nhiều hơn.
Nha hoàn nghe tiểu thư nói như vậy, nhưng quy củ là quy củ, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt cầu cứu Diệp Linh Nhi, Diệp Linh Nhi lúc này đã có chút hoài nghi y thuật của Phạm Nhàn, cho nên khuyên vài câu, nhưng không thể chịu nổi kiên trì của Lâm gia tiểu thư, trong lòng đau xót, chỉ nghĩ chắc tỷ muội mình tự nghĩ không còn tương lai, cho nên không muốn buông tha bất kỳ hi vọng nào? Nàng thở dài, đưa tay kéo màn.
Ngay lúc này, vị lão ma ma ghê tởm kia lần thứ ba lên lầu, thấy tấm màn mở ra thì cả kinh, liền muốn kéo Phạm Nhàn ra ngoài, Phạm Nhàn trong lòng giận dữ, nghĩ thầm ngươi thật là phiền phức, ánh mắt như sấm tức giận nhìn qua, ánh mắt vừa tới, lão ma ma lại ôm bụng, chạy trối chết.
Phạm Nhược Nhược tự nhiên biết ánh mắt của ca ca mình cũng không thể đả thương người, đây là tác dụng của thuốc xổ, không nhịn được mà che miệng cười. Lúc này khóe môi Phạm Nhàn cũng mỉm cười, nhìn tấm màn đang mở ra, chờ đợi khoảnh khắc hai người gặp lại nhau.
Tấm màn vén lên, trong tấm áo ngủ bằng gấm, một cô nương thanh lên, màu da trắng nõn, hai mắt trong trẻo, khuôn mặt ửng đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, dường như không có người bên cạnh, hai ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn nhau.
Ánh mắt Phạm Nhàn tràn đầy vui sướng cùng hài lòng, ánh mắt Lâm gia tiểu thư lại tràn đầy ngơ ngẩn cùng thất vọng! Phạm Nhàn lập tức hiểu ra, hôm nay mình hóa trang mà vị hôn thê chỉ mới gặp mình một lần, tự nhiên không thể nhận được mình, mỉm cười bất đắc dĩ.
Lâm tiểu thư được nha hoàn nâng ngồi dậy, nhìn đại phu trẻ tuổi xa lạ trước mặt, vẻ thất vọng khó che giấu, nhưng chân mày dần dần cau lại, trong hồi ức, dường như cảm thấy quen thuộc cái ánh mắt cười dài của đại phu này.
Diệp Linh Nhi bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của đệ tử Phí đại nhân này rất đáng ghét, giục nói:
– Đứng đó làm chi?
Phạm Nhàn mỉm cười đi tới trước, quan sát dung nhan mỹ lệ đoan trang mà mình nhung nhớ, nhìn vệt đỏ yếu ớt của nàng, trong lòng cảm thấy thương tiếc vô cùng, ôn nhu nói:
– Nhất định phải ăn cơm uống thuốc theo như lời ta đã nói, biết không?
Nghe thanh âm lần thứ hai vang lên, thấy khuôn mặt lại không giống, Lâm gia tiểu thư có chút nhức đầu, cánh tay đặt lên giường nhẹ giọng nói rằng:
– Phiền ngài rồi.
…
Lúc rời khỏi khuê phòng của Lâm cô nương, Lâm cô nương cực kỳ lễ phép cảm ơn đại phu trẻ tuổi cùng Phạm gia tiểu thư, biết vị Phạm gia tiểu thư này có khả năng trở thành “em chồng” mình, cho nên trong lòng không tránh khỏi có chút tâm tình khó hiểu, nhìn vị đại phu trẻ tuổi kia, trong lòng kích động, rõ ràng là thanh âm của hắn, vì sao không phải là hắn?
Nhìn vị đại phu trẻ tuổi kia đang muốn đi ra ngoài, Lâm cô nương sốt ruột vô cùng, nhưng căn bản không có biện pháp gì. Thân là quận chúa, lộ mặt trước đại phu đã là một hành động lớn mật vô cùng rồi, chẳng lẽ còn muốn đuổi theo hỏi đối phương, mấy ngày trước có phải ngươi có đi qua Khánh miếu không, có phải thấy một cô nương mặc áo trắng, trên tay còn cầm cái đùi gà không?
Nhưng mà thôi đi, rõ ràng không phải người kia, chỉ là thanh âm có chút tương tự mà thôi, xem ra mấy ngày nay ngủ sâu, nhớ cái thanh âm kia, trong lòng có ma chướng rồi.
Ngay khi cô nương nọ suy tính thiệt hơn, cảm giác mất mát dần dần, Phạm Nhàn bỗng nhiên dừng lại trước cửa phòng, xoay người mang theo dáng cười cổ quái nói rằng:
– Sữa phải uống, thức ăn mặn phải ăn, nếu như đói bụng, dùng mấy cái đùi gà đi ha ha.
Lâm cô nương hai mắt sáng lên hỏi:
– Nhưng mấy ngày nay ăn uống không được tốt, thường xuyên có chút buồn nôn.
– Đừng lo, nôn thì cứ nôn đi, nôn nhiều sẽ thành thói quen.
Phạm Nhàn phát hiện ra lão bà tương lai của mình cũng là một người thông minh, vô cùng mừng rõ nói:
– Ban ngày có thể thông gió, nhưng tối nhất định phải nhớ đóng cửa sổ.
Diệp Linh Nhi cùng nha hoàn nghĩ không biết đại phu này có phải đầu óc có vấn đề không, lại nói ra những lời như vậy.
Trên xe ngựa quay về Phạm phủ, không có người ngoài, chỉ có vẻ mặt tươi cười của Phạm Nhàn cùng Phạm Nhược Nhược cười trộm bên cạnh. Phạm Nhược Nhược nhìn thấy ca ca mình đang nhịn xúc động trong lòng, nhẫn nại vô cùng khổ cực, cười cười nói:
– Muốn cười cứ cười đi, nghẹn làm cái gì?
Lời này vừa nói ra, trong xe ngựa nhất thời truyền tới tiếng cười sảng khoái vô cùng, rất vang dội, làm cho người hai bên đường kinh sợ, làm cho Đằng Tử Kinh ở phía sau cũng kinh hãi.
– Thế giới này chuyện tình cũng thật tấu xảo.
Thấy ca ca vui vẻ, Phạm Nhược Nhược cũng mừng rỡ thay hắn:
– Không ngờ được Lâm gia tiểu thư lại đúng là cô nương mà ca ca đã gặp ở Khánh miếu.
– Đúng là khéo!
Phạm Nhàn cong cong lông mày, vừa cười vừa nói:
– Sau này đừng kêu là Lâm gia tiểu thư nữa gọi là chị dâu (tẩu tẩu) đi.
Phạm Nhược Nhược cười cười trêu hắn:
– Tháng mười con gái nhà người ta mới xuất giá. Hiện giờ gọi là chị dâu hình như hơi sớm? Hơn nữa… còn có tể tướng đại nhân cùng trưởng công chúa đều không thích ca, lúc đó ca chẳng phải đã nghĩ tới bỏ qua cuộc hôn nhân này rồi sao?
Phạm Nhàn đắc ý cười cười nói rằng:
– Trước khác giờ khác, hôm nay ca ca thề, nhất định phải lấy được nữ nhân kia. Đừng nói là tể tướng đại nhân với trưởng công chúa, dù là viện trưởng Giám Sát viện Trần đại nhân có trở về kinh đô, ta cũng không sợ.
Phạm Nhược Nhược bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi:
– Ngày hôm nay kỳ thực cũng là lần đầu muội thấy Lâm…chị dâu.
Nàng không nhịn được nở nụ cười.
– Chị dâu tuy rằng thanh lệ, nhưng cũng không xinh đẹp như thiên tiên mà ca hình dung.
Phạm Nhàn ngẩn ra, trịnh trọng hỏi:
– Cái này chưa tính là xinh đẹp như thiên tiên sao?
Phạm Nhược Nhược rất khách quan nói:
– Không tính!
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, có chút mờ mịt hồi lâu mới nói:
– Lẽ nào cái này kêu là…tình nhân trong mắt là Tây thi?
– Ca, những lời này của ca muội đại khái cũng hiểu. Nhưng mà Tây Thi cũng đâu phải là mỹ nữ?
Phạm Nhược Nhược nói.
Trong đầu Phạm Nhàn lúc này toàn hình ảnh Lâm cô nương, đã sớm đánh mất những tư tưởng truyền thông tốt đẹp dạy muội muội mấy năm nay, tùy tiện lừa đảo nói:
– Tây Thi là một cô nương bán đậu hũ ở cảng Đạm Châu, rất đẹp, da rất trắng.
-Gạt người!~ Phạm Nhược Nhược không hài lòng, phát hiện từ lúc ca ca xác nhận chị dâu tương lai là người trong lòng, có chút thất thần.
Phạm Nhàn dỗ dành nói:
– Nào có lừa muội? Hồi còn bé muội len theo ta trốn ra ngoài chợ rau dạo chơi, lúc đó nàng ở đó bán đậu hũ. Chỉ là muội còn nhỏ tuổi nên quên thôi.
Phạm Nhược Nhược nửa tin nửa ngờ.
Xem ra việc hôm nay, Phạm Nhàn vô cùng thoải mái cảm khái “Cái này đâu phải là xuyên việt, rõ ràng là tiểu thuyết ngôn tình rồi.”
Lâm tiểu thư họ Lâm tên Uyển Nhi, nhũ danh là Y Thần, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, không có nhiều bằng hữu lắm. Thân thể nàng có chút ly kỳ, cho nên tuy rằng biết phụ thân là tể tướng đại nhân hiện giờ, nhưng cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt phụ thân, thật ra rất thân cận với cậu. Nhất là bốn năm trước cậu chỉ định hôn sự của mình, càng thẳng tay tước đoạt quyền lợi của mẫu thân, thật ra càng cho nàng có những tháng ngày tự tại, chỉ tiếc rằng có hơi chút cô đơn. Diệp Linh Nhi thường thường theo huynh trưởng ở Định Châu, ít khi vào kinh đô, mà vào cung cũng không tiện, cho nên bên người có thể nói ngay cả một người nói chuyện được cũng không có.
Đầu năm nay, không biết vì sao cậu lại vạch trần quan hệ của mình với phụ thân ra ngoài, lúc đó nàng còn tưởng rằng cậu chuẩn bị làm cho phụ thân bối rối, bức phụ thân phải từ con, ai biết sau đó chuyện tình lại không phải như vậy, trái lại chuyện hứa hôn bốn năm trước bị gác lại nay lại được đặt lên bàn một lần nữa.
Họ Phạm tên Nhàn, là con tư sinh của hộ bộ thị lang Phạm đại nhân? Lâm Uyển Nhi khóe miệng cười khổ, xem ra đối phương cũng là một người bất hạnh, từ nhỏ cũng không thấy mặt cha mẹ, chỉ là vì sao nhất định phải gả cho hắn? Lẽ nào do thân phận hai người giống như nhau, không thể làm gì khác hơn là cấp cho Phạm…Nhàn?
Không biết Phạm Nhàn có bộ dạng gì?
Lâm Uyển Nhi tự nhiên nghĩ tới vị đại phu ban ngày kia, nụ cười hiện lên khóe môi, che miệng cười, người nọ thật là liều lĩnh, không ngờ nghĩ ra biện pháp như vậy để trà trộn vào biệt viện, phải biết rằng đây là biệt viện hoàng gia, cấm vệ sâm nghiêm, cũng không biết hắn làm như thế nào? Giả mạo làm đệ tử Phí đại nhân? Thật đúng là người to gan lớn mật? Nhưng nàng lập tức nghĩ lại, người này đi theo Phạm phủ tiểu thư tới, lẽ nào hắn có quan hệ gì với Phạm phủ? Nhất định hắn biết hôn sự của mình với công tử Phạm phủ…trời ơi! Nếu như hắn biết rõ những chuyện này, vì sao còn muốn tới gặp ta? Vì sao còn muốn nói những lời này?
Hai vệt đỏ trên gương mặt nàng như hai đám mây mỹ lệ vậy, nha hoàn trải giường chiếu bên giường nhìn quân chúa đang dựa vào đầu giường, không khỏi có chút ngây người, cười hì hì nói:
– Tiểu thư, có chuyện gì hài lòng sao? Mấy ngày gần đây hay nhìn thấy người vô duyên vô cớ cười.
Lâm Uyển Nhi có chút xấu hổ nói rằng:
– Lẽ nào cười cũng không thể được?
Nha hoàn thè lưỡi, đi tới bên cửa sổ đóng cửa, lúc này đêm đã khuya, sớm đã tới giờ đi ngủ. Lâm Uyển Nhi nghĩ tới câu cuối cùng mà thiếu niên kia đã nói, nhỏ giọng nói rằng:
– Ngươi đi mang chút hương tới.
Nha hoàn nghĩ thầm không phải vẫn còn sao, nhưng không nói gì thêm, tự mình đi xuống lầu.
Lâm Uyển Nhi đi tới bên cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh đặt trên song cửa, nghĩ thầm:
– Rốt cuộc đóng hay không có liên quan gì?
Vừa nghĩ tới bệnh tình của mình, vừa nghĩ tới mình đã hứa gả cho Phạm Nhàn, Lâm Uyển Nhi trong lòng đau xót, ngón tay âm thầm dùng sức, đóng chặt cửa sổ lại.