Khải Tề gật gật đầu, khẳng định cách nói của nhi tử.
“Vậy ngươi cũng hiểu, vinh quang của gia tộc cũng giới hạn trong thế hệ của ta đi.”
“Ý của phụ thân là……”
Phỉ Lí Đặc đã có chút hiểu được ý tứ của phụ thân.
“Nếu muốn gia tộc chúng ta tiếp tục hưng thịnh, như vậy, ngươi là đại gia chủ tiếp theo nhất định phải có được sự tán đồng của đại quân vương đời kế của Nam Việt đế quốc.”
“Chính là, phụ thân, ai biết quân vương tiếp theo là ai a…..”
“Ta hiểu được ý ngươi, không ai có thể khẳng định sau này sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng có một số việc có thể nhìn hiện tại mà đoán được một phần.”
Khải Tề nhìn Phỉ Lí Đặc liếc mắt một cái, thấy hắn còn nghiêm túc lắng nghe, cũng tính toán dạy hắn một chút.
“Xem sự lựa chọn quan cận vệ của bệ hạ cho Ngũ điện hạ, người sáng suốt có thể nhìn ra ngay, sở dĩ lựa chọn ngươi, điểm thứ nhất, phụ thân của ngươi là thân tín của bệ hạ. Nhưng mà, thân tín của bệ hạ cũng không phải mình ta, nguyên nhân lớn nhất chính là, bệ hạ coi trọng binh quyền của gia tộc chúng ta, cùng danh vọng gia tộc mẫu thân ngươi. Tương lai sẽ mượn sức hai gia tộc chúng ta đứng về phía Ngũ điện hạ, như vậy không ai dám hành động thiếu suy nghĩ với Ngũ điện hạ, đồng thời, cũng thể hiện được địa vị trọng yếu của Ngũ điện hạ cùng các hoàng tử, trình độ bệ hạ yêu thương Ngũ điện hạ đã thể hiện rất rõ. Vì thế, đi theo Ngũ điện hạ, gia tộc chúng ta sẽ có được lợi ích lớn nhất. Ta biết ngươi từ nhỏ đã cùng Tam điện hạ theo Vô Nhai học kiếm thuật, tình cảm đương nhiên không tồi, đại khái thì ngươi càng nguyện làm quan cận vệ của Tam điện hạ hơn đi, nhưng vì lợi ích gia tộc, ta hi vọng ngươi hiểu được.”
“Dạ, phụ thân.”
Phỉ Lí Đặc sửng sốt khi nghe lời của phụ thân, tới hôm nay hắn mới phát hiện vị phụ thân thân là tướng quân của hắn, cư nhiên có tài ăn nói như vậy.
“Ngươi hiểu được là tốt.”
Khải Tề nhẹ nhàng thở phào, hắn rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao phó, để nhi tử của hắn cam tâm tình nguyện làm quan cận vệ cho Ngũ điện hạ.
“Ngươi yên tâm, Ngũ điện hạ tuy mới 13 tuổi, nhưng vô luận là phương diện nào cũng vô cùng xuất sắc.”
Khải Tề an ủi Phỉ Lí Đặc.
“Dạ.”
Phỉ Lí Đặc không ôm hi vọng lên tiếng.
“Đi thôi, bây giờ theo ta tiến cung.”
“Dạ, phụ thân.”
Phỉ Lí Đặc ỉu xìu theo sau Khải Tề.
Học viện ma vũ Đế Đô của Nam Việt đế quốc.
Một khu học viện cao cấp, phòng thí nghiệm bí mật, chỉ người có thân phận Đại Ma Đạo Sư, hoặc được viện trưởng phê chuẩn mới có thể tiến vào.
Lúc này trong phòng thí nghiệm pháp thuật, một thiếu niên tóc bạch kim đang đối kháng ma pháp với đám lão nhân.
Bảy loại ánh sáng bất đồng, thuộc tính bất đồng vây quanh thiếu niên, cùng đôi ngươi lưu ly long lanh kì dị, tôn nhau càng rực rỡ hơn.
Thiếu niên tóc bạch kim này, đương nhiên là Nam Việt Ngũ hoàng tử —— Hoàng Phủ Thanh Việt.
Ngắn ngủi 5 năm, hệ quang, ám, cùng không gian của Thanh Việt đã đạt tới cảnh giới Ma Đạo Sư, những pháp thuật khác cũng đạt tới cấp bật Ma Đạo Sĩ, tuyệt đối chưa từng có ai, phỏng chừng sau này cũng không ai siêu việt được như vậy.
‘Quái vật a, tiểu quỷ này nhất định là quái vật!’
Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa—— Viêm Liệt thầm thở dài.
‘Tiểu quỷ này mới 13 tuổi a, tuy vẫn không vượt được sức mạnh của bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ không xài cấm chú, hiện tại cũng không thể bắt được tiểu quỷ này, thật đúng là mất mặt mà! Bất quá cũng may mà chuyện mất mặt như vậy cho dù bọn họ nói ra cũng không ai tin.’
Viêm Liệt thầm nghĩ, công kích trên tay vẫn không dừng, một pháp thuật cấp 9—— hỏa diễm lưu tinh, rất nhanh đánh úp về phía Thanh Việt.
Nhìn hỏa diễm đầy trời, Thanh Việt không chút than vãn, cơ thể vẫn còn vẻ gầy yếu của thiếu niên, nháy mắt biến mất tại chỗ.
‘Lại như vậy!!!’
Nhìn nơi Thanh Việt vừa biến mất, đám lão nhân sắp phát điên.
Pháp thuật không gian của Thanh Việt đã vận dụng thuần thục tới mức lô hỏa thuần thanh, thậm chí tốc độ di động không gian đã vượt qua người dạy mình, Đại Ma Đạo Sư hệ không gian——Tát Lạp • Cách Nhã Lôi.
Hiện tại trong bọn họ cũng chỉ có mình Tát Lạp có thể tới gần Thanh Việt, nhưng mà, Tát Lạp chỉ biết pháp thuật không gian tới gần Thanh Việt có toàn hệ ma pháp, trừ bỏ tránh né khỏi công kích của Thanh Việt thì không còn tác dụng gì.
Thân ảnh Thanh Việt nhanh chóng xuất hiện phía sau đám lão nhân, không chút nể mũi trực tiếp tiến hành đòn sở trường nhất của mình, cũng là đòn lợi hại nhất, pháp thuật hệ ám cấp 9—— thí huyết ma ảnh.
Huyết ảnh di động trong khoảng không, nhanh chóng tấn công về phía đám lão nhân, hoàn hảo Đại Ma Đạo Sư hệ phong —— Phong Trì phát hiện, lập tức thi triển phong thuật, làm đòn nguy hiểm của Thanh Việt chệch khỏi quỹ đạo.
Đại Ma Đạo Sư hệ thủy ——Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa cũng vội vàng thi triển một tấm màn nước bảo hộ, mọi người mới bình an vô sự.
Còn chưa kịp thở phào đã thấy một bộ xương khô đỏ au vọt tới trước mặt, mọi người lập tức hiểu ra, đây mới là đòn công kích thực sự của Thanh Việt.
Chỉ tiếc, bọn họ đều là Ma Pháp Sư, không có năng lực phản ứng nhanh nhẹn như Võ Sĩ, cũng không rành cận chiến.
Thoáng một cái, Ma Nha đã xé rách màn nước bảo hộ, đám lão nhân còn chưa kịp phản ứng, Ma Nha đã nhào tới để lại một trảo ấn trên vai Duy Khắc Ti đang chắn trên cùng.
Trảo không sâu, chỉ phá lớp áo ma pháp, nhưng như thế cũng đủ để bọn họ giật mình không nhỏ.
Bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được, Ngũ điện hạ lúc quyết đấu vô cùng quyết đoán, cơ trí, ra tay tàn nhẫn. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không dám để người khác đối chiến với Ngũ điện hạ, nếu không nhất định sẽ có tai nạn chết người.
“Tốt lắm, Ngũ điện hạ, hôm nay luyện tới đây thôi.”
Viêm Liệt mở miệng.
Thanh Việt gật đầu, cất Ma Nha vào không gian giới chỉ, hướng các lão nhân cáo biệt rồi đi ra ngoài.
Đợi Thanh Việt vừa rời khỏi, đám lão nhân lập tức thở phào.
“Ai nha, còn tiếp tục như vầy nữa đám xương cốt già yếu của ta sẽ tiêu mất!”
Tát Lạp ai oán kêu, trực tiếp ngồi xuống đất.
“Ngươi mau nghĩ lại đi, nếu chúng ta bại trong tay tiểu quỷ này, mấy gương mặt già này phải để đâu đây.”
Duy Khắc Ti liếc Tát Lạp, tức giận nói.
“Ai!”
Nghe hắn nói vậy, đám lão nhân đồng loạt thở dài.
Mấy năm nay, mấy lão nhân vì thường xuyên dạy Thanh Việt mà pháp thuật tăng tiến rất nhiều, cảm thấy kiêu ngạo không thôi, nhưng cũng vì vậy mà chịu đả kích. Bọn họ không biết nên vui sướng vì dạy ra một học trò xuất sắc như vậy hay nên mất mặt vì mình quá vô dụng.
Hoàn Chương 42.