Vào lúc canh ba, trong rừng vẳng tới tiếng chim đỗ quyên lảnh lót.
Những người gác đêm và một phần giả ngủ trước sau đứng dậy, họ không hề nói chuyện với nhau, lúc đi lướt qua nhau chỉ trao đổi ánh mắt, lặng ngắt như tờ mà lẻn ra sau xe chở hàng.
Trong số xe chở hàng đó lại có vách đôi, gạt hàng hóa bên trên liền lộ ra mũ giáp lạnh lẽo phía dưới, một tia phản quang cũng không có.
Dạ hành nhân tốp năm tốp ba chớp nhoáng mặc cương giáp, có “ưng”, có “giáp”, còn có một phần kỵ binh khinh cừu.
Quay người liền từ bốn phương tám hướng hòa vào bóng đêm, núi rừng lắc lư chốc lát, lũ chim đang ngủ giật mình tỉnh dậy, chẳng qua giây lát lại lần nữa yên tĩnh như lúc đầu.
Chỉ còn lại những cây đuốc của thương đội lập lòe, tứ tán trên đại địa Nam Cương sơn xuyên san sát, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, như một vốc vàng vụn rải rác vậy.
Đêm nay, đa phương thế lực phức tạp, các lộ với mưu đồ riêng chạy về hướng Hạnh Tử Lâm.
Có lẽ phỉ thủ Hạnh Tử Lâm bị đá đè chết nằm mơ cũng chẳng ngờ đến, hắn tựa như một sợi dây dẫn chí quan trọng, vô tình có một quyết sách ngu xuẩn, liền đốt bùng cục diện chạm vào là nổ của Nam Cương.
Trong hang ổ sơn phỉ Hạnh Tử Lâm, đám sơn phỉ khăng khăng nói không hề biết chuyện khâm sai tới thăm, Tôn Tiêu thẩm tới thẩm lui thẩm tái thẩm hồi, thủy chung chẳng hỏi được gì, đành phải từ bỏ, đôi mắt không ngừng liếc ra cửa.
Cố Quân ăn qua loa vài miếng lót dạ, lau miệng không động đũa nữa, thấy Tôn Tiêu như lên nhọt ở mông, liền cười nói: “Tôn thị lang, chưa đến một bữa cơm mà ngài nhìn ra cửa tới bảy tám lần, mỏi mắt chờ Khối tuần phủ à?”
Tôn Tiêu biến sắc mấy lần, miễn cưỡng cười xòa nói: “Đại soái cứ nói đùa – Đại soái không hợp khẩu vị hay sao mà không ăn thêm?”
“Không ăn nữa,” Cố Quân ẩn ý nhìn hắn, “Ăn nhiều hành động không tiện, thế là đủ rồi. Đúng rồi Quý Bình, nếu không có việc gì thì ngươi kiểm kê qua xem hang phỉ này có bao nhiêu vàng bạc, chúng ta không thể cướp uổng thổ phỉ, đợi lát nữa phải đóng gói mang đi mới được.”
Tôn Tiêu: “…”
Cố Quân: “Tôn đại nhân trở về sẽ không tố tội ta chứ? Ôi, không giấu gì ngài, Binh bộ ki bo, Huyền Thiết doanh chúng ta sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Bọn sơn phỉ bị trói gô lại còn rất thông minh, nghe vậy vội nói: “Chúng tôi có sổ sách! Có! Ở… ở ở ngay bên trên!”
Thẩm Dịch quay đầu nhìn, thấy nơi đây vậy mà còn có một “phòng ngầm” – trong góc dựng một cái thang lớn, nối thẳng lên nóc, một đống cỏ tranh che một gác lửng nhỏ cất trên xà nhà.
“Hay thật,” Thẩm Dịch nghĩ bụng, “Ta lại biến thành trướng phòng tiên sinh trong ổ gà rồi.”
Đúng lúc này, Khối Lan Đồ đến Hạnh Tử Lâm trước tiên.
Khối Lan Đồ dẫn một đám gia tướng rảo bước vào, máu và lửa trên người chưa tan, phảng phất còn đằng đằng sát khí. Hắn tiến lên một bước, hùng dũng lên giọng: “Hạ quan Tuần phủ Nam Trung Khối Lan Đồ, chào An Định hầu, Tôn đại nhân, chư vị tướng quân, và vị này…”
Trường Canh mỉm cười nói: “Lý Mân.”
Khối Lan Đồ: “…”
Tôn Tiêu vội hạ giọng nhắc nhở: “Không được vô lễ, đó là Nhạn Bắc vương, tứ điện hạ!”
Khối Lan Đồ giật nảy mình.
Lý Mân ấu đệ của Hoàng thượng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người đời, phần lớn chỉ biết y từng lưu lạc dân gian, sau khi tìm về vẫn ru rú trong phủ An Định hầu, không có công trạng gì, còn trẻ như vậy… Trên lý trí Khối Lan Đồ biết người trẻ tuổi này tuy thân phận cao quý nhưng kỳ thực không có gì phải lo lắng, song y dù sao cũng là một biến số ngoài ý liệu, luôn khiến người ta bất an.
Giống như điềm báo, khóe mắt Khối Lan Đồ giật giật.
Không đợi hắn nói tiếp, một gia tướng liền rảo bước vào, rỉ tai Khối Lan Đồ.
Cố Quân: “Sao, nước bọt của người trong nhà Khối đại nhân quý báu đến vậy, không cho bọn ta nghe luôn.”
Khối Lan Đồ đá văng gia tướng kia: “Láo xược, châu đầu ghé tai trước mặt Hầu gia và điện hạ, còn ra thể thống gì!”
Gia tướng kia bị đá một phát không nhẹ không nặng, cũng không thấy phẫn nộ, lập tức nửa quỳ xuống, bẩm báo: “Bẩm các vị đại nhân, có mấy vạn binh lực đi về hướng Hạnh Tử Lâm, hình như là người của trú quân Nam Cương!”
Chưa dứt lời, một quan tiên phong lạ mặt đi lên sườn núi, bọn gia tướng của Tuần phủ cầm hết đao thương kiếm kích lên, như hàn quang chiếu trong đêm tối.
Quan tiên phong kia không sợ chút nào, chỉ cất cao giọng nói: “Tổng đốc Tây Nam Phó Chí Thành, dẫn thân binh nghênh đón Đại soái!”
Cố Quân thần sắc thản nhiên, thầm nghĩ: “Họ Phó cũng thật giỏi tìm đường chết.”
Khối Lan Đồ lại lần nữa vô thức nhìn Trường Canh một cái, Trường Canh nở nụ cười với hắn, thong thả quay người đi tới cái thang ở góc nhà, trèo lên căn gác lửng giấu sổ sách.
Khối Lan Đồ ý thức được thời cơ không thể để lỡ, lập tức tiến lên một bước nói: “Đại soái, hạ quan có việc bẩm báo!”
Cố Quân nâng mí mắt lên.
Khối Lan Đồ: “Phó Chí Thành kia thân là thủ tướng một phương, mà lơ là nhiệm vụ, cấu kết thổ phỉ, hà hiếp bách tính, ngoại thông Nam Dương, ý đồ mưu nghịch rành rành, xin Đại soái sớm chuẩn bị!”
“Ồ, thế sao?” Cố Quân nghe thế không hề kinh ngạc, chỉ xoay chuỗi tràng hạt cũ rích trong tay vài vòng, dường như đang cân nhắc điều gì.
Giây lát sau, y nói: “Vậy thì mời lên đi.”
Khối Lan Đồ và Tôn Tiêu ngơ ngác nhìn nhau, đều cho rằng tai mình có vấn đề.
Cố Quân: “Mời Phó tướng quân lên đây, ta xem hắn định mưu nghịch như thế nào.”
Trường Canh trèo lên gác lửng, bên trong lại có động thiên khác, có cửa sổ và cửa áp mái, tầm nhìn rất tốt, từ cửa sổ áp mái đi lên, chính là chỗ bọn phỉ Hạnh Tử Lâm cắm cờ, Thẩm Dịch dựng một cây đuốc cao ở bên cạnh, không biết đốt cái gì mà bốc lên một đám khói trắng gió thổi không loạn, xông thẳng về phía chân trời.
Trường Canh cười nói: “Ta còn cho là Thẩm tướng quân tới làm trướng phòng, muốn đến giúp đỡ, thì ra là đi đốt khói báo động.”
Thẩm Dịch từ trên cửa áp mái nhảy xuống, tò mò hỏi: “Điện hạ còn biết tính sổ sách cơ à? Mấy năm nay ra ngoài ngài đã làm những gì?”
Trường Canh: “Không có gì, theo Trần cô nương học y thuật một thời gian, thi thoảng hỗ trợ mấy bằng hữu giang hồ, cũng từng ngồi xa mã thương đội, cái gì cũng biết một chút.”
Thẩm Dịch thấy y đáp lấy lệ, liền thức thời không truy hỏi thêm, kiến thức và lịch duyệt của một người không thể giả vờ, người thiếu niên non nớt dẫu ra vẻ trấn định, nếu chú ý thì đều có thể nhận ra.
Trường Canh mấy năm nay du lịch giang hồ trải qua tất không đơn giản, nếu không trên người y đã chẳng có cảm giác khó lường không nhìn thấu nông sâu.
Trường Canh đẩy cánh cửa sổ nhỏ trên gác lửng, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy dưới chân núi đội ngũ trùng trùng điệp điệp uốn lượn mà lên, soái kỳ phần phật, thoáng như phướn lớn.
Giữa đám đuốc, giáp trụ lãnh liệt, hơi nước vạn dặm, như một con cự long thở hồng hộc.
Phó Chí Thành thống lĩnh trú quân Nam Cương ngót nghét mười năm, đã sắp thành thổ hoàng đế Nam Cương rồi, hiện giờ nếu hắn dẫn một hai trăm người đến “tiễu phỉ nghênh đón khâm sai”, còn có đường xoay xở, nhưng hắn lại dẫn hết nửa trú quân Nam Cương.
Trường Canh nói: “Nghĩa phụ mới đầu có khả năng là hơi muốn bảo vệ Phó tướng quân, nhưng hiện tại xem ra, không bảo vệ nổi rồi.”
“Xem chừng người ta chẳng những không cảm kích, còn định chơi trò đập chén làm hiệu.” Thẩm Dịch nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Trường Canh, “Điện hạ tuổi còn trẻ đã có phong độ Đại tướng gặp nguy không loạn, thật sự khó được.”
“Trước lạ sau quen,” Trường Canh bình tĩnh nói, “Lần trước cùng nghĩa phụ xâm nhập sào huyệt phản quân Đông Hải mới thật sự bất an, lần ấy bên cạnh y chỉ có bọn ta mấy gánh nặng chẳng được việc, với vài trợ lực giang hồ không biết liên lạc được không, thủy quân không biết ngày tháng năm nào mới chạy đến, cũng không rõ có nhận được tin bọn ta ven đường truyền đến hay chăng – y vẫn nói cười tự nhiên, toàn thân mà ra, khi đó ta liền hiểu một việc.”
Thẩm Dịch: “Việc gì?”
Trường Canh: “Sợ hãi là vô lý.”
Thẩm Dịch nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: “Dĩ nhiên, ai cũng biết sợ hãi là vô lý, nhưng cũng giống như người đến giờ sẽ đói, không mặc áo sẽ lạnh vậy, đều là phản ứng tự nhiên của thân thể, mà con người làm sao có thể kiềm chế phản ứng của thân thể mình?”
Trường Canh nở nụ cười không rõ lắm: “Có thể.”
Thẩm Dịch sửng sốt, y đột nhiên có trực giác lạ lùng, trong câu “có thể” này của Trường Canh hình như ẩn giấu rất nhiều lời.
Trường Canh: “Ta tin chỉ cần ngươi muốn, thì không một thứ gì trên đời có thể đánh bại ngươi, kể cả cái xác này.”
Câu này nghe rất bình thường, song thần thái và ngữ khí của Trường Canh khi nói đều quá kiên định, kiên định đến có chút mê hoặc quỷ dị, khiến người ta không tự chủ được tin phục.
Thẩm Dịch: “Điện hạ, lần trước khi ngài và Đại soái bị vây ở Đông Hải, bên cạnh còn có mấy chục cao thủ Lâm Uyên các, có thể nói là nội ứng ngoại hợp; lần này thì khác, bên cạnh chúng ta chỉ có Tôn thị lang một lòng thi hành lệnh kích trống và Khối tuần phủ không có hảo ý, mà Phó Chí Thành kia chỉ e cũng sắp đánh lên núi rồi – trên tay hắn có thiên quân vạn mã, chẳng phải là gay go hơn tình huống lần trước? Điện hạ cũng không lo lắng sao?”
Trường Canh bình thản cười nói: “Ta không lo lắng, vừa thấy soái kỳ Huyền Thiết doanh trên căn gác này, ta liền cảm thấy có ba ngàn Huyền Thiết thần kỵ nấp giữa núi rừng Tây Nam, không tự chủ được liền vững dạ hẳn.”
Thẩm Dịch sửng sốt, lập tức đỡ trán cười khổ, quả thực vã mồ hôi thay Cố Quân. Vị tiểu điện hạ nhà họ không hổ là chân long chi hậu, thật không phải là đèn ít dầu.
Trường Canh: “Huống chi Thẩm tướng quân cũng biết nhỉ? Nghĩa phụ ta vị tất toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ Phó Chí Thành.”
Thẩm Dịch: “…”
Việc này thì y thật sự không biết!