– Trách cứ, cũng không phải là một cách giáo dục đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, trong thời gian dài giao lưu tư tưởng với nhau. Người làm mẹ luôn cho rằng mình cùng hài tử đã tiến hành đối thoại tư tưởng, lại không biết rằng, đây là chuyện khó chịu vô cùng…chính bản thân mình khi còn trẻ lại bị ép buộc tiếp xúc với những thứ nhàm chán cũ kỹ đó.
Đây là suy nghĩ cảm tưởng của hắn khi vừa chứng kiến một màn, lúc đi qua phòng khách, thấy vẻ mặt không chịu được của Phạm Tư Triệt khi nghe Liễu thị giáo huấn, Liễu thị vừa thấy hắn định mở miệng thì đã đưa Phạm Tư Triệt trở về.
Phạm Nhược Nhược thở dài nói:
– Chuyện này cũng không có cách nào khác.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại chuyện náo loạn cả kinh đô lúc ban ngày, hiếu kỳ hỏi:
– Ca ca, ca đã từng nói quá, nếu như làm một việc mình không muốn làm, thì phía sau rất định phải có một lý do đúng đắn. Ngày hôm nay ca ca lên công đường kinh đô phủ, khẳng định có nguyên nhân nào đó.
Phạm Nhàn gật đầu.
Phạm Nhược Nhược không hỏi nguyên nhân rốt cuộc là gì, chỉ là hỏi:
– Vậy sau đó kết quả ra sao?
Phạm Nhàn cười cười nói rằng:
– Coi như tương đối thỏa mãn, chí ít cũng biết hàng ngũ của phụ thân ở triều đình là như thế nào, đã biết thì ra ảnh hưởng của Phạm gia trong triều đình so với tưởng tượng của ta còn lớn hơn nhiều. Về phần nguyên nhân muội có thể đoán được kia, ta sẽ không nói ra hiệu quả đâu, dù sao ta cũng không có khả năng biến thành một con muỗi, bay vào trong hoàng cung nghe mấy đại nhân vật đó nói chuyện.
Phạm Nhược Nhược quở trách nói:
– Nếu là vì việc này, cũng không cần làm việc nguy hiểm chứ.
Phạm Nhàn cười giải thích nói:
– Chính là muốn đánh cho tên thất phu họ Quách kia một trận, thuận tiện nhìn xem nước ở kinh đô này sâu rộng thế nào cũng tốt mà.
– Này! Ta nghe không hiểu à!
Phạm Tư Triệt ở bên cạnh nghe hồi lâu không nhịn được mà nói.
Phạm Nhược Nhược mỉm cười lấy thước ra, Phạm Tư Triệt reo lên:
– Nghe không hiểu cũng muốn đánh sao?
Phạm Nhược Nhược dáng cười cười nhưng áp lực vô cùng:
– Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là đại ca.
– Đệ biết sai rồi, đại ca!
Phạm Tư Triệt tuổi còn nhỏ, thế nhưng tư duy gian thương trong xương tủy hắn làm cho hắn tuyệt đối không chịu lép vế trước mặt.
Phạm Nhàn buồn cười nhìn hắn:
– Ta xem ngươi hôm nay sửa chữa bản kế hoạch, nghĩ ngươi thật sự có khiếu trời cho, thế nào mà ngay cả chuyện ta với tỷ tỷ ngươi nói còn nghe không hiểu?
Phạm Tư Triệt phẫn nộ reo lên:
– Cái gì mà hủ bại, khâu giáo dục, ai biết các người có nhiều từ cổ quái như vậy…bất quá câu cuối cùng kia thật ra ta có chút hiểu rõ.
Hắn oán hận nói:
– Uy…sai rồi, đại ca, tên vương bát đản họ Quách kia lần trước khi dễ ta trên tửu lâu, ca lên đánh, thế nào còn kéo dài tới tận đêm qua mới đánh…mặc kệ, lần sau có chuyện vui kích thích như thế nữa, ca nhất định phải mang theo đệ đi.
Phạm Nhàn cười khổ nhìn hắn, nghĩ thầm ngươi đừng muốn ta sắm vai tiểu bá vương đầu đường có được hay không?
Lúc hai huynh muội bọn nói chuyện, cũng không có tị hiềm Phạm Tư Triệt đang hai mắt đảo quanh đứng bên cạnh, đây là quyết định của Phạm Nhàn, cùng lúc muốn thử xem chính xác Liễu thị đang suy nghĩ cái gì, để tránh khỏi tương lai hai bên vì tin tức không thông mà dẫn tới động đao thương, giống như kiếp trước Trung Mĩ giao lưu quân sự, không phải bên nào diễn tập cũng có một quan sát viên đúng đó theo dõi sao? Phạm Tư Triệt tự nhiên là người quan sát đó. Về các phương diện khác là muốn cho đệ đệ tính tình không tốt này từ từ thích ứng… cái bầu không khí Phạm gia tam bảo này, Phạm Nhàn tin tưởng cứ như vậy sẽ thành một thói quen, sẽ làm cho vài người nào đó trước khi quyết định vấn đề gì, chính là phải tự hỏi về phương diện quang minh chính đại càng nhiều hơn nữa.
Chờ khi Phạm Tư Triệt đi ngủ, Phạm Nhàn quay đầu lại hỏi muội muội:
– Hẹn ước được rồi chứ?
Phạm Nhược Nhược gật đầu, thản nhiên cười nói:
– Vạn nhất bị người ta nhận ra thì làm sao bây giờ? Nếu như làm cho người của kinh đô biết, ca tự nhiên lại sốt ruột muốn đi nhìn xem cô dâu trước, chỉ sợ người ta cười chết cho…Hơn nữa nói không chừng sẽ làm cho nhiều người mất hứng.
– Mặc kệ đi. Ta phải xác minh chuyện này lại một chút.
Phạm Nhàn có chút nổi nóng mà phất tay.
Sáng sớm, xe ngựa của kinh đô thủ bị Diệp phủ đứng trước cửa Ti Nam bá tước phủ, trên xe ngựa, Diệp Linh Nhi hơi lo lắng chờ đợi. Một lát sau, Phạm Nhược Nhược dẫn một người thanh niên sắc mặt hơi vàng, lưng có chút còng, từ trong phủ đi ra, Diệp Linh Nhi hai mắt sáng lên, tiến lên chào đón.
Diệp Linh Nhi thi lễ nói rằng:
– Làm phiền Phạm tiểu thư rồi.
Rồi xoay người tiến tới tiếp đón thanh niên lưng còng kia, mỉm cười hỏi nói:
– Tiên sinh có phải là đệ tử của Phí tiên sinh không?
Người thanh niên cười cười, màu da vàng với khóe mắt có vài nếp nhăn, nhìn qua tinh thần không thể nào tốt được. Hắn chắp tay trả lời:
– Đúng vậy!
Diệp Linh Nhi nói rằng:
– Khổ cực tiên sinh rồi.
Đại phu trẻ tuổi cười cười lễ phép trả lời:
– Bệnh nhân quan trọng hơn, chúng ta mau đi thôi.
Diệp Linh Nhi cùng Phạm Nhược Nhược lên chiếc xe ngựa đầu tiên, đại phu trẻ tuổi ngồi ở trên chiếc xe phía sau, hắn ngồi lên trên mới phát hiện cỗ xe ngựa này cực kỳ rộng rãi, hình thức khác với những xe ngựa bình thường ở kinh đô. Bên trong xe cũng không có trang sức dư thừa, xem ra Diệp phủ xuất thân trên sa trường, thủy chung vẫn có chút gì đó. Đại phu trẻ tuổi này tự nhiên là Phạm Nhàn, hôm nay sáng sớm đã được Nhược Nhược hóa trang cho, hóa thành bộ da màu vàng, thoạt nhìn hiệu quả không tồi.
Kỳ thực trong lòng hắn tin tưởng chủ yếu là vì hắn tin ở kinh đô đã có danh khí nho nhỏ, nhưng người chân chính gặp qua mình lại rất ít, chí ít vị Diệp Linh Nhi cùng Lâm gia tiểu thư kia chưa từng gặp qua mình. Vừa nghĩ có thể nhìn thấy Lâm gia tiểu thư, tim Phạm Nhàn chợt tăng tốc, bất luận như thế nào, dù sao đối phương cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình, mà vị cô nương áo trắng mà mình vẫn nhớ cũng là xuất thân từ gia đình quý tộc, muốn một thê một thiếp trên cơ bản là không có cửa đâu, xem ra chính mình phải tuyển chọn một trong hai rồi.
Theo xe ngựa đi trước, Phạm Nhàn càng ngày càng khẩn trương. Bởi vì phương hướng xe ngựa đi tới, chính là biệt viện của hoàng gia, là của vị Lâm gia cô nương kia sao?? Vị hôn thê của mình ở đây sao, hôm nay hắn giả mạo đại phu, bản thân đã là một chuyện cực kỳ hoang đường rồi, thế nhưng vừa nghĩ tới đùi gà, vừa nghĩ tới Diệp gia, vừa nghĩ tới vị hôn thê, cả đời này cùng ngươi đầu ấp tay gối, không phải Phạm Nhàn không cẩn thận rồi lại lớn mật hoang đường, bất luận ra sao, trước tiên phải nhìn cái đã, khải ái hay không? Có xinh đẹp không? Dáng người có đẹp không? …