Văn Xương trấn an vỗ vỗ bà ta, sau đó nhìn về phía Mục Lệ, vẻ mặt chán ghét.
“Mục Lệ, bà đang làm cái gì vậy, còn không nhanh về nhà cho tôi!”
Mục Lệ giận quá hóa cười, trước mặt người ngoài, ông ta đều sẽ không cho mình chút mặt mũi nào, vậy thì, bản thân cũng không cần cho ông ta mặt mũi nữa.
“Văn Xương, ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Lúc ở Văn gia, ông như con chó Nhật quỳ trên mặt đất liếm giày tôi, hiện giờ lại làm bộ dáng vô cùng đàn ông sao, sợ người khác biết ông là người nuôi tiểu tam sao?”
Lưu Tinh không dám lộ ra một tia kinh ngạc, bà ta không nghĩ tới Văn Xương ở Văn gia lại sống như vậy, quỳ? Liếm giày? Không được, giờ phút này không phải là lúc nghĩ đến những thứ này.
“Bà Văn, sao bà có thể đối xử như vậy với Văn Xương, ông ấy là đàn ông, vợ của mình ở bên ngoài làm mất mặt mình, ông ấy đương nhiên sẽ nổi giận, tôi thật thương cho ông ấy, vậy mà lại cưới phải người phụ nữ không biết phân biệt thị phi.”
“Tôi không biết đúng sai? Ít nhất tôi cũng không thấp hèn như cô đến nhặt đồ người khác bỏ đi, mùi vị đồ bỏ đi thế nào, có cần tôi tìm cho cô mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh tới hầu hạ cô không.”
“Mục Lệ!”
“Mẹ.”
Ngoài cửa, Văn Cẩm đẩy đám người ra, đi đến, cô nhìn cũng không nhìn đám người Lưu Tinh, trực tiếp nói với Mục Lệ: “Mẹ, chúng ta đi thôi, mẹ nói hôm nay sẽ đưa con đi chơi.”
Mọi người thấy cô, cho rằng cô cực kì không hiểu chuyện, Mục Lệ đã gây ra chuyện như vậy rồi, còn muốn đi chơi?
Đúng rồi, Mục Lệ thay đổi thái độ, khóe miệng mang theo nụ cười, nghiêm trọng mang theo ảo não, nói: “Thật xin lỗi, Cẩm nhi, mẹ quên, giờ chúng ta liền đi, chắc còn có thể theo kịp.”
Nói xong, bà đi tới trước mặt ba người kia, nói: “Văn Xương, lời tôi nói trước đây tốt nhất ông nên nhớ lấy, nhưng mà tôi sợ ông nhìn đông nhìn tây lại quên mất, ông tốt nhất nên tới văn phòng nhìn xem.”
Văn Xương đâu thèm quản được thứ gì đó, sau khi Mục Lệ đi khỏi, lớn tiếng nói: “Các người nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi đi!”
Đám người đều đã đi khỏi, ông ta mởi tỏ vẻ thật có lỗi, nói: “Tinh nhi, ủy khuất cho em rồi.”
Lưu Tinh lắc lắc đầu, nói: “Ông xã, tôi không sao, tôi không nghĩ ở Văn gia ông lại phải sống như vậy, người ủy khuất phải là anh.”
Văn Xương cảm thấy có thể quen được một người như Lưu Tinh, chính là may mắn của mình, ông ôm bà ta vào lòng, nói: “Bà yên tâm, tôi tuyệt đối không để cho Mục Lệ quay lại bắt nạt hai người thêm lần nào nữa, đến chỗ của cha, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để cho cha chấp nhận hai người.”
Trong lòng Lưu Tinh vui sướng, lại làm bộ dáng lo lắng, “Ông xã, chấp nhận hay không chấp nhận, cũng đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều đã quen rồi, chỉ là ông, không cần vì chuyện này mà xung đột với lão gia tử làm gì, người đã lớn tuổi rồi, chọc tức cũng không tốt.”
Văn Xương nhìn bà ta biết lí lẽ như vậy, càng thêm hài lòng, nói: “Bà yên tâm đi, tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt.”
**
Tầng mười sáu tòa nhà Phong Thụy.
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Từ Lập Tôn Đức đi ra.
“Đây là Công ty Thanh Xuân? Cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Ừ.” Tôn Đức chỉnh chỉnh quần áo của mình, nhỏ giọng nói.
Từ Lập thấy ông ta như vậy, chỉ có thể than một tiếng, cái người bạn già này của ông, ban đầu ở trường học xuất chúng bao nhiêu, ai ngờ đắc tội với người ta, cho dù là tác phẩm tốt, cũng không có người nguyện ý đầu tư nguyện ý làm diễn viễn của ông ấy, hiện giờ, cũng chỉ có thể thử xem thôi…
“Đạo diễn Từ, ông tới rồi sao!”
Lê An An đi lên phía trước, mặc dù tươi cười như mang theo kích động khi gặp thần tượng, nhưng trong đó thực có phần chân thật.
“Lê nha đầu hả, sao lại ra đón tiếp ta vậy, trước không phải là ta nói không cần người ra đón sao.”
Lê An An cười nói: “Sao có thể không ra tiếp được, đạo diễn Từ không thể không tiếp, người chính là Đại thần tượng của cháu mà.”
Từ Lập cười ha ha, nói: “Cái miệng nhỏ này, càng khiến nhiều người thích có thể sánh bằng Khuynh Thành rồi.”
“Là sao? Cháu còn cho rằng đạo diễn Từ thích cháu nhất, hóa ra là cháu tự mình đa tình rồi.”
Nụ cười trên mặt Từ Lập cứng ngắc một giây, cười nịnh: “Ha ha ha, Khuynh Thành, cháu đến lúc nào vậy, đi sao không phát ra tiếng vậy.”
Lê An An che cười, bị Từ Lập trừng mắt nhìn mới thôi.
Mặc Khuynh Thành có chút hơi buồn nói: “Hóa ra là bởi vì cháu đi không tạo ra tiếng, mới có thể để cho đạo diễn Từ vuốt mông ngựa chụp lên trên đùi ngựa, đều là lỗi của cháu.”
Vẻ mặt Từ Lập tức giận, trong lòng vô cùng buồn bực, hai tiểu nha đầu này, đào hố ông.
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dạng của ông, nói: “Đạo diễn Từ, biểu tình như vậy của người làm cho cháu tưởng chỗ này của cháu rất kém, ai, An An, xem ra chúng ta phải sửa chữa lại rồi.”
Lê An An cũng làm vẻ nghiêm trọng, nói: “Khuynh Thành, chúng ta cũng không dễ dàng gì mà trang hoàng công ty, có nghiêm trọng vậy không?”
Mặc Khuynh Thành liền phủi phủi tay, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào a, ai bảo đạo diễn Từ của chúng là đại kim chủ đâu.”
Từ Lập nhìn hai người kẻ xướng người phụ họa, tức giận nói: “Ta sai rồi, hai đứa tha cho ta đi!”
Lê An An cười cực kì vui vẻ, “Quả nhiên bị Khuynh Thành nói chuẩn, đạo diễn Từ, mau vào đi.”
Từ Lập tức giận tới mức không thèm nói chuyện với Mặc Khuynh Thành, trực tiếp dẫn Tôn Đức đi vào trong.
“Khuynh Thành, hôm nay bọn ta tới để bàn chuyện hai bản kịch bản hôm trước ta đưa cho cháu.”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, xem ra người ngồi cạnh Từ Lập là Tôn Đức, đúng rồi, vì sao ông ấy lại nghèo túng như vậy?
Tuy quần áo sạch sẽ, nhưng nhìn cũng biết là kiểu dáng của mấy năm trước, cổ tay áo đã cộc rồi, ống quần rõ ràng rất rộng, còn có ánh mắt có chút bối rối của ông ấy nữa, đều đã nói cho chính mình biết, ông ấy là người có chuyện xưa.
“Bản tiên hiệp kia của người cháu đã xem, cháu thích kiểu người Tử Thư Hoa Hàn.”
Từ Lập đoán trúng ý nói: “Ta biết cháu sẽ chọn nhân vật này mà.”
“Người hiểu ta, đạo diễn Từ.”
Từ Lập thoải mái cười to, “Này rất dễ dàng liền đoán được, lần đầu tiên đã diễn Ngọc Diện công tử, muốn đột phá mà nói, nhân vật bình thường với cháu mà nói không có tác dụng gì, kiểu nhân vật này rất khác, hắn ta là nhân vật phản diện, đã có thân thế làm người ta thương, mà thời điểm hắn là Hoa tử thư, là tâm lại là bá tánh thiên hạ, trị bệnh cứu người, một người vừa chính vừa tà, diễn đạt thì chính là đột phá, diễn không đạt sẽ khiến cho người xem sinh ghét.”
Mặc Khuynh Thành hỏi: “Đúng vậy, cho nên đạo diễn Từ không sợ cháu làm hỏng sao?”
“Không sợ.”
Từ Lập không hề lo lắng, bởi vì ông biết, Mặc Khuynh Thành không chỉ có thiên phú, còn có cố gắng. Đối với nhân vật không thích, cô sẽ không lựa chọn, nhưng chỉ cần cô lựa chọn nhân vật này, cô liền nhất định có thể làm được.
Mặc kệ là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, suy nghĩ của ông vẫn không thay đổi, cũng bởi vậy, Mặc Khuynh Thành mang cho ông càng ngày càng nhiều bất ngờ.
Đạt được đáp án vừa lòng, ông lại hỏi: “Vậy còn bản khoa học viễn tưởng…”
Mặc Khuynh Thành nói: “Bản kịch bản kia cũng được, nhưng mà cháu dám nói là trong nước không quay được, không biết đạo diễn Tôn định quay ở đâu?”
Tôn Đức bị nhắc tới “A” một tiếng, sau đó phản ứng kịp nói: “Tôi vốn định quay bản điện ảnh này ở nước ngoài là tốt nhất, chỉ là…”
Khóe miệng ông mang theo nụ cười khổ, nhiều năm qua như vậy, ông vẫn không có buông tha cho đam mê nhiệt huyết này, đúng vậy, hy vọng của bản thân vẫn là xa vời sao…
Từ Lập vỗ vỗ vai ông, mới nói: “Tài hoa của Tôn Đức ta không sánh bằng, đúng là do năm đó ông ấy đắc tội với người ở Đế Đô, ông ấy không cho người đó quay phim, cho nên liền lọt vào phong sát, cũng có người muốn đầu tư, nhưng đều bị người kia uy hiếp rồi rút tiền.”
“Ta cũng nghĩ ông ấy sẽ không biến thành như ngày hôm nay, đúng là khoảng thời gian trước có gặp lại, ta mới phát hiện là ông ấy, vừa hỏi mới biết được, căn bản là không có ai có gan đầu tư, cho nên ta mới nhớ tới cháu.”
Mặc Khuynh Thành tựa vào trên ghế, vẻ mặt không rõ hàm xúc, cô như vậy, giống như một vị ở trên cao, suy nghĩ xem cuộc làm ăn này có đáng để đầu tư hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tôn Đức tựa như người đang bị dày vò dưới hầm lửa, ngay tại lúc ông không chống đỡ nổi nữa, Mặc Khuynh Thành mới mở miệng.
“Cháu đối với bộ phim khoa học viễn tưởng này rất thích, vì sao chỉ là điện ảnh?”
Vấn đề này, Tôn Đức tận lực bảo trì mặt không thay đổi, “Bởi vì không có tài chính.”
Hoặc nói là, tiền làm bộ điện ảnh toàn bộ tiền của chính ông.
Từ Lập nói: “Bộ điện ảnh này là hy vọng cuối cùng của Tôn Đức, nếu mà không thành công, ông ấy chỉ có thể về làm ruộng với ông bà rồi.”
Mặc Khuynh Thành suy xét một lát, nói: “Nếu không chúng ta điên cuồng một lần đi.”
Hai người vừa nghe xong, Tôn Đức kịp phản ứng lại.
“Cô là nói cô sẽ gia nhập đoàn đội sao?”
“Không, là chúng ta.”
Mặt trời theo giữa không trung từ từ lặn xuống, sau cùng chìm vào đường ven biển.
Đèn trong văn phòng vẫn còn sáng, đám người Lê An An chờ ở cửa.
“Cục cưng còn chưa xong sao?”
Mặc Dận đi lên, nhìn đến cửa phòng đóng chặt, mày cau chặt, đã bao lâu rồi hả?
Lê An An nói: “Từ khi đạo diễn Từ đến về sau, đã năm tiếng, cũng không biết đang thương lượng cái gì.”
Mặc Dận gật gật đầu, nói: “Mọi người về trước đi, anh vào xem thử.”
“Được.”
Mở cửa phòng ra, Mặc Dận liền thấy ba người vây trước bàn làm việc, hăng say thảo luận.
“Không được, chỗ này là ngọn lửa xanh, như vậy mới có thể biểu hiện được đặc điểm của Carry.”
“Ta cảm thấy màu đỏ tốt hơn.”
“Đúng vậy nhưng màu đỏ quá phổ thông, vẫn lại là…”
…
Mặc Dận không có quấy rầy bọn họ, mà ngồi ở một bên, lẳng lặng đợi.
Mãi đến khi trời hoàn toàn tối lại, bụng của Tôn Đức đột nhiên kêu lên “Ùng ục”.
Tiếng thảo luận bị cắt ngang.
Mặt Tôn Đức có chút đỏ nói: “Không phải là tôi để nó kêu.”
“Ha ha.”
Mặc Dận đứng dậy, nói: “Tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
Mặc Khuynh Thành lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Mặc Dận, theo bản năng nói: “Dận, anh đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.” Mặc Dận sơ lược chuyện thực anh đến đây thật lâu.
Mặc Khuynh Thành nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Cũng được.”
Bọn họ vẫn đi tới Phúc Vườn, sau đó cơm nước xong liền ai về nhà nấy.
Mặc gia.
Mặc Khuynh Thành mệt tới mức trực tiếp nằm ở trên giường, đến quần áo cũng không thèm đổi, Mặc Dận kiên nhẫn vỗ vỗ cô.
“Cục cưng, đi tắm trước đã.”
“Ưm, không muốn…”
“Nhanh lên, đi ngủ như vậy không thoải mái.”
Ai ngờ, Mặc Khuynh Thành vòng một cái, xoay người lại, trực tiếp ôm Mặc Dận vào trong lòng.
“Không muốn.”
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành ôm mình vào lòng, đáy mắt tràn ngập sủng nịnh cùng chút bất đắc dĩ, cục cưng làm nũng như vậy hư lắm, chút năng lực chống cự mà bản thân đều không có.
Nhưng mà nhìn quần áo trên người cô, từ chối một lát, còn kiên trì nói: “Cục cưng, tắm nhanh, ngoan, nghe lời.”
Mặc Khuynh Thành cọ xát ngực của anh, “Anh tắm chung với em đi.”
“Hả.”
Tắm chung, tắm chung, tắm chung!
Anh hoàn toàn không dám nghĩ tới hình ảnh tắm chung, đại não luôn luôn không tự chủ được mà nghĩ miên man bất định, làm sao bây giờ, anh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Mặc Khuynh Thành đợi đến không chịu nổi, trầm mặc nghĩa là đồng ý, vậy cô liền không khách khí!
Bàn tay nhỏ của cô cởi cúc áo khoác tây trang của Mặc Dận, sau đó thần tốc tiến lên áo sơ mi.
“Cục cưng, em làm gì vậy!”
Mặc Dận kinh hô, vì sau mới xa nhau một năm mà Mặc Khuynh Thành đột nhiên trở lên lớn mật như vậy, Công Thủy, rốt cuộc anh đã dạy em ấy cái gì!
Mặc Khuynh Thành vô tội ngẩng đầu, “Dận, anh không vui sao?”
Anh đương nhiên thích! Đúng là…
Mặc Dận ôm chặt cô, giọng hơi khàn khàn, “Cục cưng, em có biết tình cảm của anh sao?”
Mặc Khuynh Thành nhìn anh ngu ngơ, đây không phải là vô nghĩa, nếu là không hiểu, cô sẽ chủ động như vậy sao?
Mặc Dận tiếp tục nói: “Cục cưng, chờ một chút, chờ một chút…”
Anh không hy vọng cứ như vậy vô cùng đơn giản liền ở cùng một chỗ, anh muốn nói với cô một cách lãng mạng nhất, cô, đáng được điều tốt nhất.
Mặc Khuynh Thành buồn bực nhìn anh, trong đầu người này nghĩ muốn cái gì sao cô có thể không hiểu, chỉ là đối với cô bây giờ mà nói, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là…, bọn họ ở cùng một chỗ.
Mặc Dận trực tiếp chuyển đề tài, nói: “Cục cưng, nhanh đi tắm đi, anh đi pha nước cho em.”
Tắm rửa xong, Mặc Khuynh Thành nhìn phòng không một bóng người, buồn bực ném khăn lau đầu xuống.
Công Thủy từng nói, có thể gặp được người yêu cô rất khó, gặp được một người yêu cô nhiều năm như vậy càng khó hơn, nhưng mà Mặc Dận làm được rồi.
Anh ấy nói, Mặc Dận là người không dễ động cảm tình, nhưng chỉ cần động, sẽ không thay đổi.
Anh ấy nói, Mặc Dận chưa bao giờ chơi đùa tình cảm với người khác, cho dù mỗi lần anh ấy gặp anh đều khiêu chiến điểm mấu chốt, nhưng anh vẫn luôn thờ ơ.
Anh ấy nói, Mặc Dận đem toàn bộ tình cảm cho cô rồi, từ nhỏ đã chăm sóc cho cô, lớn lên về sau cũng tự mình chăm sóc cho cô cả đời.
Anh ấy nói, Mặc Dận là người tốt, nếu bản thân không quý trọng, anh ấy liền tìm một trăm người phụ nữ cho anh.
Anh ấy nói…
Anh ấy nói quá nhiều, bản thân cũng nghĩ quá nhiều, cô không biết vì sao Mặc Dận lại yêu mình, lại còn yêu nhiều năm như vậy.
Không phải là cô không biết tình cảm của anh với cô, nhưng là cô không nghĩ ra được, mãi đến khi Công Thủy ném cô vào địa ngục, lúc cảm giác bản thân sắp chết rồi, người cô nghĩ đến, chính là Mặc Dận.
Cô cuối cùng cũng hiểu, cô đối với Mặc Dận không phải là không có tình cảm, chỉ là bị thế tục vây quanh, cô sợ lần này vẫn là không bệnh mà chết, cô sợ người đời tạo áp lực cho cô chịu không nổi, nhưng, cô nghĩ sao rồi, cô chính là cô, vì sao phải để ý cái nhìn của người khác, cô thích Mặc Dận, liền muốn ở cùng anh!
Mặc Khuynh Thành khoác áo tắm đi ra cửa phòng, đi tới phòng Mặc Dận.
“Ầm.”
Cô trực tiếp đá một cước mở cửa phòng anh ra, chắc chắn cửa phòng không bị lung lay.
Mặc Dận kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành như thổ phỉ vào thôn, hỏi: “Cục cưng, em làm cái gì vậy?”
Mặc Khuynh Thành cái gì cũng chưa nói, trực tiếp xốc chăn lên chui vào trong.
“Cục cưng!”
“Đi ngủ.”
Mặc Dận sửng sốt một lát, nhìn người trong chăn không có chút phản ứng nào, chỉ có thể từ từ nằm xuống, di chuyển ra hướng bên cạnh một chút, mới yên tâm đi ngủ.
Anh không hề biết, sau khi anh nhắm mắt, hai mắt Mặc Khuynh Thành mở ra, bên trong đầy giảo hoạt.
Sáng ngày hôm sau, Mặc Dận mơ hồ tình dậy, mới vừa định ngồi dậy, lại bị nhiệt độ bên hông dừng lại.
Anh cúi đầu, nhìn Mặc Khuynh Thành nằm ngủ say trong lồng ngực mình, trên mặt đầy vẻ ôn nhu.
Thật tốt, cô ở trong lòng mình.
Mặc Dận tiếp tục nằm xuống, cẩn thận vươn tay ôm lấy thân thể của cô, đem trân bảo ôm vào trong lòng.
“Ưm…”
Mặc Dận vội vàng nhắm hai mắt lại, thân thể thoáng cứng ngắc, lỗ tai dựng thẳng lên, cảm thụ được động tĩnh của người trong lòng.
Sau một lát, cô lại giống như đã ngủ.
Anh mở hé mắt để thăm dò.
“Bắt được anh rồi!” Tiếng đắc ý của Mặc Khuynh Thành vang lên.
Mặc Dận bất đắc dĩ mở hai mắt ra, cười nói: “Ừ, em bắt trụ anh rồi.”
Mặc Khuynh Thành chỉ chỉ đôi môi của mình, nói: “Khen thưởng.”
Trời ơi, màn này sao lại quen thuộc như vậy!
Mặc Dận làm bộ như không hiểu, hỏi: “Thưởng cái gì?”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, tức giận nói: “Anh nói xem thưởng cái gì!”
Mặc Dận vô tội nói: “Cục cưng, anh thật sự không biết.”
Mặc Khuynh Thành tức giận trừng anh, đáng chết, cái người này vậy mà đang giả bộ ngốc, mình tức giận, hậu quả cự kỳ nghiêm trọng!
“Chụt.”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên giật mình, sau đó kịp phản ứng lại, hơi chút kiêu ngạo nói: “Vậy mà khiếm nhã dám hôn bản công tử, thôi, nhìn thấy anh thành tâm như vậy, tha cho anh một lần.”
Mặc Dận nén cười, nói: “Tạ công tử tha mạng.”
Lúc này, điện thoại Mặc Khuynh Thành thông báo có tin nhắn tới, cô mở ra xem, khóe miệng nhếch lên thâm thúy, sau đó vỗ vỗ Mặc Dận, nói: “Được rồi, Bản công tử có việc rồi, tối đến thị tẩm sau.”
Phòng trà Thanh Phong.
Văn Cẩm nhìn lá trà di dộng trong chén, giống như đây là một đề mục rất khó giải, cô vẫn cần phải suy nghĩ.
“Đinh đang.”
“Hoan nghênh ghé thăm.”
Văn Cẩm thấy người đi tới ý bảo ngồi xuống.
“Văn đại tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Người đến chính là Mặc Khuynh Thành.
Văn Cẩm không mở miệng, mà rót cho cô một chén trà.
“Đây là chè xuân trà Long Tĩnh mới nhất năm nay, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, cô nếm thử đi.”
Chè xuân trà Long Tĩnh, một lá một mầm, như một mặt cờ, mầm trà dài hơn một chút, như một khẩu súng, cho nên có tên gọi là “Cướp cờ”.
Mặc Khuynh Thành nhẹ nhàng thổi thổi, lá trà xanh nhạt trôi ở trên nước trà, hoặc cao hoặc thấp, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Miệng hơi nhấp một chút, thanh sảng ngon, hơi đắng, lại làm cho người ta cảm thấy trở về ngày xưa.
“Được được.”
Cô nhớ lại, nghĩ xem có mua về cho Mặc Ngật nếm thử không.
Văn Cẩm lạnh nhạt nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”
Mặc Khuynh Thành dựa lưng trên ghế, bộ dáng “Cô nói đi”.
Văn Cẩm: “Tôi giúp cô chỉnh Văn Tư Tư.”
“Đợi một chút!”
Mặc Khuynh Thành sửa lại nói: “Không phải tôi muốn chỉnh, là cô.”
“Chẳng lẽ cô không muốn?”
Văn Cẩm không tin Văn Tư Tư đối xử với Mặc Khuynh Thành như vậy, mà cô vẫn không muốn trị cô ta.
Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, “Tôi muốn thì thế nào, không muốn thì thế nào?”
“Cô có ý gì.”
“Ý rất đơn giản, hiện tại là cô tìm đến tôi, mà là ý định của cô, không phải là muốn trị Văn Tư Tư sao?”
Văn Cẩm không phủ nhận, “Không sai, cho nên tôi mới tới tìm cô để hợp tác.”
Mặc Khuynh Thành còn nói: “Nếu cô chỉ muốn trị Văn Tư Tư, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Cô không muốn trị cô ta?”
“Không, tôi không những không cần trị Văn Tư Tư, mà còn giúp cô ta thực hiện nguyện vọng.”
Văn Cẩm cảnh giác nhìn cô, “Cô muốn giúp cô ta bước vào Văn gia?”
Cô nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi đối diện cười khanh khách, đột nhiên không biết tới cùng là cô ấy nghĩ thế nào, chẳng lẽ cô ấy một chút cũng không hận Văn Tư Tư? Nghĩ vậy, cô trực tiếp phủ định, không có khả năng, là người bị tính kế nhiều như thế vậy, còn có thể tha thứ cho cô ta sao, vậy cô chỉ có thể nói, hành động ngày hôm nay, là lãng phí thời gian.
“Cô không cần suy nghĩ, tôi cũng không nguyện ý giúp cô ta bước vào Văn gia, tôi là phải giúp cô ta, thành công gả cho Tô gia, trở thành vợ của Tô Thụy, nữ chủ nhân của Tô gia.”