“Tiểu hồ ly, đừng để ta thất vọng.” Bắc Thần Diêu Quang trầm mặc không nói, đột nhiên độc thoại một câu khiến người ngoài nghe không hiểu.
…
…
Nếu kết quả đều là chết, ngươi sẽ lựa chọn đấu tranh đến giây phút cuối cùng hay là buông tha tất cả đón nhận tử vong đang giáng xuống?
Dạ Vị Ương không ngờ một con lang cẩu có thể lớn như thế, lấy thị giác của tiểu hồ ly mà nhìn, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cặp lang nhãn phát ra lục quang đang hung ác nhìn hắn, máu thỏ trộn lẫn nước dãi từ trên răng nanh sắc bén nhỏ thành từng giọt rơi xuống.
Đầu nặng như chì, Dạ Vị Ương vẫn giãy dụa đứng lên, chân nhỏ bị thương từng bước thối lui qua bên cạnh, cố gắng tránh xa đại lang cẩu một chút.
Bất luận là Dạ Vị Ương hay người đang ngồi bên ngoài đều hiểu, một tiểu hồ ly què chân lảo đảo lắc lư giống như tùy thời có thể té ngã, đối mặt với con lang cẩu hung mãnh thân thể cường tráng, thì dù có trốn thế nào cũng chẳng ăn thua gì. Một người trưởng thành tay không còn chưa chắc có thể đem lang cẩu đánh chết, huống chi là một tiểu hồ ly bị què chân?
Nhưng Dạ Vị Ương không nghĩ sẽ buông tay như vậy, Bắc Thần Diêu Quang càng muốn nhìn thấy bộ dáng hắn bối rối sợ hãi bị lang cẩu truy đuổi mà chạy lanh quanh, hắn liền cố tình không loạn cũng không chạy, cho dù cuối cùng dứt khoát bị cắn chết hắn cũng sẽ không để cho Bắc Thần Diêu Quang xem thoải mái.
Mọi người chợt phát hiện, ở giữa vòng tròn tiểu hồ ly khi nãy còn trốn vào một góc hiện tại chẳng những đứng lên, còn cùng lang cẩu song song đối mặt, chỉ bằng thân hình tuyết trắng kia thì trước mặt đại lang cẩu thoạt nhìn không chịu nổi một kích, lại ngoài ý muốn khiến người ta có một loại cảm giác cứng cỏi thấy chết không sờn.
Càng làm cho người ta bất ngờ chính là, cũng chẳng biết có phải hoa mắt hay không, tiểu hồ ly tựa hồ nhìn về phương hướng Bắc Thần Diêu Quang trừng mắt, đôi song mâu xinh đẹp như hắc trân châu lộ ra hàn quang kiên nghị mà nhiều hơn là ý cười trào phúng.
Một con hồ ly làm sao có thể có cảm xúc giống như con người a? Nhất định là hoa mắt rồi.
“Hồ ly này…” Bắc Thần Nguyệt bỗng dưng sửng sốt, nghi hoặc trong mắt càng sâu.
Dạ Vị Ương cố gắng suy nghĩ biện pháp đối kháng với lang cẩu, đừng nói là hiện tại, cho dù là trước kia hắn cũng không có biện pháp tay không đấu với một con đại lang cẩu hung mãnh, đối kháng lang cẩu cần phải có năng lực rất cao, nhược điểm chính là mũi cùng thắt lưng, nhưng hắn làm sao chạm tới mũi và thắt lưng lang cẩu đây, chỉ sợ còn chưa đi qua đã bị lang cẩu đánh gục.
Dạ Vị Ương nhìn vòng tròn bên cạnh, quá cao, hắn căn bản không thể nhảy qua, hơn nữa vết thương trên đùi vẫn chưa lành. Bên người chẳng có vũ khí gì có thể sử dụng được, Dạ Vị Ương liều lĩnh xoay người đối diện với đại lang cẩu, hắn hơi đè thấp thân mình làm một cái tư thế công kích.
Tiểu hồ ly đột nhiên biến đổi tựa hồ làm cho đại lang cẩu cảnh giác, nguyên bản định phóng tới lại lùi về phía sau mấy bước, chính là đại lang cẩu không vì vậy mà buông tha, dường như còn muốn tiếp tục áp sát.
“Ngao ngô! Ngao ngô!” Tiểu hồ ly hướng đại lang cẩu gào vài tiếng.
Dạ Vị Ương trong lòng không ngừng gào thét: đại lang cẩu ngươi đừng lại đây a, ngươi còn đi tới ta cắn chết ngươi! Một bên lộ ra răng nanh nho nhỏ của mình.
Hắn trong lòng vừa mới hô đừng tới đây, đại cẩu lang kia liền gâu gâu gâu sủa lên, cùng một đạo tia chớp đánh về phía Dạ Vị Ương chưa kịp phòng bị.
Chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, tiểu hồ ly gục ngay dưới tuyết.
“Ai nha ——” Vài nữ quyến sợ đến mức bịt kín mắt không đành lòng nhìn cảnh tượng tiểu hồ ly bị đại lang cẩu cắn chết.
Xong rồi, chết chắc rồi.
Thấy đại lang cẩu hướng chính mình bổ tới một khắc kia Dạ Vị Ương liền nhắm chặt mắt, hắn không nghĩ tới mình sẽ bị cắn chết, còn là bị lang cẩu cắn chết, chết như thế này cũng quá làm cho người nghẹn uất đi.
Vì thế những người không nhắm mắt nhìn thấy một màn làm người ta không biết nên khóc hay nên cười, tiểu hồ ly bị đại lang cẩu đặt ở phía dưới, hai cái chân nho nhỏ che hai mắt mình lại. (=]]) Bạn đang
Mà Äại lang cẩu cÅ©ng không láºp tức cắn xé tiá»u há» ly, chÃnh là cúi Äầu xuá»ng trên ngưá»i tiá»u há» ly vừa nghe vừa ngá»i, sau Äó hung thần ác sát trên mặt biến mất, Äá»t nhiên trá» nên ôn thuáºn, vươn Äầu lưỡi nhẹ nhà ng liếm vết thương trên móng vuá»t nhá» cá»§a tiá»u há» ly.
âNha, tiá»u há» ly nà y khả ái Äến Äại lang cẩu cÅ©ng không nhẫn tâm cắn.â Nhạc công chúa vá» vá» ngá»±c thá» phà o nhẹ nhõm, Äá»i vá»i Bắc Thần Diêu Quang bên cạnh, cưá»i nói: âÄiá»n hạ, há» ly cá»§a ngươi tháºt lợi hại.â
Bắc Thần Diêu Quang tá»±a há» không nghe thấy lá»i Nhạc công chúa, chÃnh là lẳng lặng nhìn tiá»u há» ly nằm trên mặt Äất, ánh mắt cá» tÄ©nh vô ba cà ng trá» nên thâm thúy, nếu cẩn tháºn nhìn và o trong, dưá»i Äáy mắt bình tÄ©nh kia sá»m Äã có tình cảm kiá»m nén tá»±a như sóng thần gà o thét.
Cảm giác trên móng vuá»t có hÆ¡i ngứa ngứa, Dạ VỠƯơng má» chân hÃp mắt nhìn, hé ra mặt lang cẩu quá mức phóng Äại cảm thấy có và i phần ngá»c nghếch, Äang không ngừng dùng Äầu lưỡi liếm chân hắn.
Äại lang cẩu nà y Äá»i vá»i hắn không có ác ý, Dạ VỠƯơng không biết vì sao lại có loại trá»±c giác như váºy.
Ngươi sẽ không cắn ta phải không?
âà ô âââ Äại lang cẩu hừ hừ hai tiếng, giá»ng như trả lá»i Dạ VỠƯơng.
Dạ VỠƯơng nhất thá»i cả kinh, chẳng lẽ Äại lang cẩu nà y có thá» nghe hiá»u lá»i hắn?
Ngươi ra khá»i ngưá»i ta ÄÆ°á»£c không, ta sắp bá» ngưá»i Äè chết rá»i.
Dạ VỠƯơng thá» nói vá»i Äại lang cẩu.
Äại lang cẩu ngoan ngoãn nghe lá»i, từ trên ngưá»i tiá»u há» ly nhảy sang bên cạnh, ngá»i chá»m há»m xuá»ng dùng sức phe phẩy cái Äuôi, Dạ VỠƯơng cảm thấy thần kỳ, lang nhãn khi nãy còn như hung thần ác sát hiá»n tại Äã trà n Äầy ôn thuáºn, lóe lên ánh sáng trong suá»t, là m sao còn ná»a phần bá» dáng Äáng sợ như vừa rá»i.