Buông tha thân phận cao quý khó khăn biết bao nhiêu? Chứ chưa nói đến đám công chúa từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng.
An Hoằng Hàn không nhìn An Nhược Yên thêm nữa, bước chân rời khỏi.
Tịch Tích Chi lẻn lên ngồi trên đầu vai An Hoằng Hàn, trong lúc lơ đãng, nàng quay đầu lại nhìn thấy An Nhược Yên vịn vào khung cửa đi ra.
“Lục Công Chúa, nô tài đưa người trở về cung Yên Vưu.” Tiểu Tuân Tử lo lắng tiến lên trước một bước, đỡ lấy An Nhược Yên.
An Nhược Yên nắm chặt tay thành nắm đấm, ‘hừ’ lạnh một tiếng, đẩy tay Tiểu Tuân Tử ra.
“Bổn cung còn có thể đi, không tới lượt cần ngươi đỡ.” Đừng tưởng rằngnàng sẽ dễ dàng chịu từ bỏ. Hoàng huynh, người thật sự cho rằng ta nhìnkhông thấy người rất coi trọng con chồn đó hay sao?
Người đã không làm ta sống dễ chịu thì ta cũng sẽ không để cho người được dễ chịu đâu!
Tiêu hóa sự kiện vừa rồi, Tịch Tích Chi ngồi xổm trên đầu vai An Hoằng Hàn, cố gắng suy tư xem mình có giá trị hay không.
Nếu như có, vậy An Hoằng Hàn cũng sẽ lợi dụng nàng như lợi dụng côngchúa sao? Nếu như không có, An Hoằng Hàn sao lại phải bao ăn bao ở cònbao cả việc thuận lông?
Tịch Tích Chi rối rắm gặm móng vuốt, đầu nhỏ gật một cái, vẫn không lí giải được.
Con chồn nhỏ không ngồi yên trên đầu vai, còn An Hoằng Hàn vừa múa bútphê duyệt tấu chương, vừa nói: “Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, cẩn thậnngươi tự làm mình trở nên rối loạn.”
An Hoằng Hàn cũng không biết rõ con chồn nhỏ đang ở suy nghĩ chuyện gì,nhưng hắn lại biết, con chồn này thích tự chui đầu vào ngõ cụt, nóikhông chừng đợi đến khi có được kết quả, thì nó đã nghĩ quanh quẩn không thoát ra được.
Dùng đề nghị An Hoằng Hàn đưa ra, Tịch Tích Chi ném tất cả ý tưởng trong đầu mình, tự nói với bản thân, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, dù saonếu An Hoằng Hàn dám lợi dụng nàng, thì cùng lắm nàng chạy là được.
Nghĩ đến nơi phồn hoa bên ngoài tường thành, Tịch Tích Chi lập tức thấy trong lòng vui vẻ.
“Bệ hạ, nửa tháng nữa là đến sinh nhật ngài, có phải làm theo thường lệmở tiệc ở điện Lưu Vân hay không?” Lâm Ân khom người hỏi.
Lỗ tai nhỏ của Tịch Tích Chi run lên, sinh nhật An Hoằng Hàn? Nhìn hắn vài lần.
“Cứ tổ chức yến tiệc như bình thường.” An Hoằng Hàn tùy ý đáp lại, lạinghĩ lại một chuyện, bắt lấy móng vuốt con chồn nhỏ, rồi túm vào tronglòng bàn tay, nhíu mày nói: “Trẫm nuôi ngươi lâu như vậy, đừng quên hômđó tặng lễ, nếu không. . . . . . Trẫm cũng không cam đoan thức ăn hàngngày của ngươi.”
Hự hự hự? Vô số dấu chấm than xuất hiện trong đầu Tịch Tích Chi.
Tặng lễ? Hắn là vua một nước, mỹ nhân giang sơn còn thiếu cái nào? Ngược lại nhìn nàng, trên người không có một xu, trừ một bộ lông trên thânthì cái gì cũng không có. Nhớ tới bảo bối cất giấu dưới gậm giườngrồng(1), Tịch Tích Chi đột nhiên rụt người lại, không phải An Hoằng Hàncó ý chiếm bảo bối của nàng chứ?
(1)giường rồng: giường dành cho vua, là nơi vua nằm nghỉ.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn dễ dàng đoán được suy nghĩ của nó.
“Vàng bạc châu báu trẫm không thiếu, về phần đưa lễ vật gì thì phải xemtâm ý của ngươi rồi.” An Hoằng Hàn nói chắc như đinh đóng cột.
Răng trên, răng dưới của con chồn nhỏ cọ xát với nhau, cái gì hắn cũng không thiếu thì nàng biết tặng cái gì mới tốt đây?