Đột nhiên An Nhược Yên khóc lớn kêu to: “Có phải hay không nó. . . . . . Có phải hay không vì Vân chồn, hoàng huynh người mới có thể đối với tanhư vậy? Trước kia người không phải vậy, kể từ sau khi con chồn này vàocung, thứ gì tốt người đều ban cho nó, bất kể nó làm gì, người đều nuông chiều nó! Muội là muội muội ruột thịt của người, chẳng lẽ đến một conchồn, muội cũng không bằng sao?”
Nàng giống như bị điên gào thét vang khắp cả điện Bàn Long.
Rất nhiều cung nữ thái giám không nhịn được muốn che lỗ tai của mình,nhưng không có ai thực sự có can đảm giơ tay lên làm như vậy.
Thế nào lại đổ tội lên người nàng? Tịch Tích Chi không rõ chân tướng,mắt chớp chớp mấy cái, việc nàng ta xuất giá có dính dàng gì đến nàngchứ?
Lông mày An Hoằng Hàn nhíu chặt, trong chớp mắt xoay người lại đối mặtAn Nhược Yên, nói: “Đến nước này, ngươi còn không rõ vì sao trẫm đối với ngươi như thế sao? An Nhược Yên, có lúc nên làm người biết thời thế thì tốt hơn.”
“Muội không hiểu. . . . . . Muội không hiểu! Rõ ràng huynh mới chính làngười thay đổi, rõ ràng chính huynh cấp cho con súc sinh này toàn bộsủng ái, tại sao trái lại trách móc đến muội ?” An Nhược Yên ôm đầu,kích động la hét, mất đi hình tượng xinh đẹp động lòng người như ngàybình thường.
Chít chít. . . . . . Lại một lần nữa nghe thấy hai chữ ‘súc sinh’, Tịch Tích Chi càng cảm thấy không vừa lòng.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của An Hoằng Hàn lại nhanh chóng hạ xuống đônglại như băng, “Súc sinh? Vậy ngươi là thứ gì, ngươi đối với trẫm, ngaycả súc sinh cũng không bằng. Ngươi đã muốn biết đáp án như vậy, trẫmcũng không ngại nói cho ngươi biết.”
Từ trước đến giờ, chuyện hoàng gia đều thể để người ngoài tham gia, AnHoằng Hàn cho tất cả nô tài trong điện rút lui hết, cả trong đại điệntrống vắng khiến người khác sợ hãi.
An Nhược Yên chật vật ngồi trên sàn nhà, nhìn vị hoàng huynh lãnh khốcvô tình, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi, trong đầu vẫn còn vangvọng câu nói ‘súc sinh không bằng’. Nàng là công chúa nước Phong Trạch,là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhận muôn vàn cưng chiều vào thân, sao cóthể không bằng một con súc sinh!
Tịch Tích Chi nhanh chóng mở mắt ra, nhìn xuyên qua giữa khe hở móng vuốt, len lén quan sát An Nhược Yên.
“Ngươi có biết vì sao năm đó trẫm giết hết tất cả hoàng tử, lại duy nhất không động đến đám công chúa các ngươi không?” Sắc mặt An Hoằng Hànlạnh lùng đến đáng sợ, lúc nói những lời này lại toát ra ý giễu cợt.
Theo mọi người suy đoán, sở dĩ An Hoằng Hàn Chi phải làm như vậy, đơngiản bởi vì các công chúa không có bất cứ sự uy hiếp nào đối với hắn.
Lòng hiếu kì của Tịch Tích Chi cũng bị gợi lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn.
An Nhược Yên lắc đầu, nói như người mất hồn: “Là . . . . . Là vì cái gì?”
Trực giác nói cho Tịch Tích Chi biết chuyện này sẽ là một đáp án kinhkhủng. Nàng do dự có muốn tiếp tục nghe hay không, biết càng nhiều bímật đồng nghĩa với việc tình cảnh bản thân sẽ càng trở nên nguy hiểmhơn. Đời có câu người biết càng nhiều bí mật thì càng không sống lâuđược, Tịch Tích Chi nàng nhưng là con chồn vô cùng quý trọng mạng sống.
Hai cái móng vuốt dần dần theo ánh mắt dời đến lỗ tai, bịt thật chặt.
Dáng vẻ này của côn chồn nhỏ vô cùng đáng yêu, đặc biệt là gương mặt tròn tròn dễ thương.
Tịch Tích Chi càng không muốn biết, An Hoằng Hàn càng không muốn nó nhưý. Huống chi con chồn này không phải là nhìn ra nó không có năng lực tựbảo vệ bản thân mới nương nhờ đến chỗ hắn sao? Chỉ có khiến nó cảm thấytình cảnh bản thân nguy hiểm, thì chắc rằng nó mới bằng lòng thành thậtsống đàng hoàng ở bên cạnh. An Hoằng Hàn cố ý lấy móng nó ra, lạnh giọng nói: “Bí mật ngươi biết còn thiếu sao?”
Về chuyện Thái hậu mất và chuyện về Ảnh Vệ, con chồn này có thể rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào.
Hình như là thế. . . . . .
Biết nhiều một chút, hay biết ít đi một tí, cũng không có sự khác biệtnào. Tịch Tích Chi thúc giục kêu lên hai tiếng, ý bảo An Hoằng Hàn maunói.