Hai mắt An Nhược Yên trợn to, không thể tin, hoàng huynh truyền gấp nàng tới đây chính là vì chuyện này?
“Hoàng huynh, Yên Nhi còn nhỏ, chuyện lập gia đình không vội.” Tuy lờiAn Nhược Yên nói là vậy nhưng trong mắt lại lộ ra hi vọng. Bằng dung mạo cùng tài nghệ của nàng, nàng tin tưởng hoàng huynh nhất định sẽ vì nàng chỉ định một cuộc hôn sự tốt, môn đăng hộ đối.
Mà gần đây, thái tử nước Luật Vân vừa vặn đến, chẳng lẽ hoàng huynh muốn đem mình chỉ hôn cho hắn? Nghe nói Đông Phương Vưu Dục chưa lập thái tử phi, lấy thân phận của mình gả đi, nhất định ngồi ổn vị trí đó.
Biết An Nhược Yên hiểu sai ý mình, An Hoằng Hàn cũng không vội giảithích, chỉ nâng con chồn nhỏ lên ôm vào trong ngực, “Ngươi đã sớm đếntuổi cập kê, sao còn được coi là nhỏ?”
“Nhưng. . . . . . Nhưng Yên Nhi còn muốn ở lại hoàng cung, làm bạn vớihoàng huynh nhiều thêm mấy năm.” An Nhược Yên mắc cỡ mặt đỏ bừng, chậmrãi cúi đầu, kì thực trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Nàng cũng đã từng thấy qua diện mạo Đông Phương Vưu Dục, thái tử điện hạ có sức hấp dẫn trời sinh, là vị phu quân mà tất cả các cô gái trongthiên hạ mơ ước.
Khóe miệng An Hoằng Hàn cười ẩn dấu sự lạnh lùng, trong nháy mắt lạibiến mất, “Trẫm không cần ngươi ở bên cạnh, có Vân chồn là đủ.”
Tịch Tích Chi chỉ tính toán yên lặng xem diễn trò, nghe thấy An HoằngHàn đột nhiên nói đến tên của nàng, chiếc đầu mơ hồ ngẩng lên. Ai muốn ở cùng hắn cả đời, nếu không phải giấy Khế Ước Bán Thân ở trong tay hắn,nàng đã sớm nghĩ chuồn rồi. . . . . .
Chẳng qua ý nghĩ chuồn đi mới chỉ dám nghĩ mà thôi, đầu óc Tịch Tích Chi nàng vẫn còn giữ được lý trí. Với bộ dạng biến thân chưa ổn định củanàng mà đã đi ra ngoài, chẳng may bị người khác tưởng rằng yêu tinhxuống trần thì cái mạng nhỏ của nàng liền không giữ được.
Hiếm thấy An Hoằng Hàn tự nguyện hiến dâng bờ vai của hắn làm cảng tránh gió cho nàng. Muốn để Tịch Tích Chi nàng buông tha bám vào thân cây tonày vẫn có chút khó khăn. Ít nhất trước khi nàng không có năng lực tựbảo vệ mình thì người Tịch Tích Chi dựa vào chỉ có An Hoằng Hàn. Coi như có người cầm gậy đánh đuổi nàng đi, nàng cũng không nỡ bỏ đi.
“Huynh trưởng như cha, hôn nhân là chuyện lớn, dĩ nhiên do hoàng huynhlàm chủ.” An Nhược Yên thẹn thùng nâng ngẩng đầu giương mắt, nói: “Xinhỏi hoàng huynh muốn chỉ hôn Yên Nhi với ai?”
Tất cả công chúa thái giám xung quanh đều vểnh tai lên, mang theo sự tòmò. Bệ hạ sủng ái nhất Lục Công Chúa, ít nhất những người khác đều thấybệ hạ đối xử với Lục Công Chúa coi như là rất tốt rồi. Miễn là Lục CôngChúa mở miệng thỉnh cầu thứ gì thì hiếm khi bệ hạ từ chối.
Trong lòng các thái giám, nhất là Tiểu Tuân Tử là người hồi hộp nhất,những thái giám còn lại đều cúi đầu nghiêng tai lắng nghe, chỉ mình hắnta cố gắng rướn cổ lên nhìn về phía bên này.
“Vài ngày trước, Lưu Quốc Vương có truyền đến văn kiện cầu một cuộc hônnhân. Chắc hẳn ngươi cũng biết, tuy lãnh thổ nước Cưu nhỏ bé nhưng lạirất màu mỡ, chỉ cần ngươi đồng ý gả đi thì cẩm y ngọc(1) thực khôngthiếu thứ gì”. Sắc mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi nói như đối vớiviệc hôn sự này cũng không thèm để ý.
(1) Cẩm y ngọc thực: hiểu đơn giản là quần áo bằng gấm lụa, trang sức đẹp đẽ, thức ăn ngon lạ.
An Nhược Yên sợ hãi mặt tái nhợt, dưới ống tay áo tay nắm chặt lại thành nắm đấm, “Hoàng huynh, Lưu Quốc Vương đã trên năm mươi tuổi, huynh…..Huynh bảo Yên Nhi gả đi?”
Ai cũng biết Lưu Quốc Vương là lão già háo sắc, thường nghe được tin ông ta bắt mỹ nhân ngoài cung vào trong cung, còn từng làm chuyện hoangđường là đoạt thê tử của đại thần. Loại nam nhân hoang dâm vô độ như vậy thì nữ nhân nào tình nguyện chịu ngả vào? Huống chi phương diện nào của An Nhược Yên nàng đều rất xuất sắc, tại sao lại là nàng phải gả? Tronghoàng cung không phải còn có hơn chục vị công chúa sao?
An Nhược Yên giận dữ đỏ mặt, trở lại dáng vẻ ngượng ngùng ban đầu, cắn chặt môi.
“Trẫm đã quyết định thì sẽ không thu hồi. Bảy ngày sau sẽ có đội ngũ đưa dâu đến đưa ngươi về nước Cưu.” An Hoằng Hàn nhíu mày một cái.
Tịch Tích Chi kinh ngạc mở to mắt, bởi vì nàng chính là sủng vật đượcnước Cưu tiến dâng cho An Hoằng Hàn, cho nên trước kia nàng đã từng nghe nói qua một chút chuyện về Lưu Quốc Vương. Cho dù An Nhược Yên độc áchơn nữa thì cũng không đáng kết hợp với lão nhân kia. Cái quan trọngnhất của nữ nhân chính là tuổi thanh xuân, một khi An Nhược Yên gả đithì cả đời nàng ta sẽ phá hủy.