Giờ phút này nam nhân kia còn đang ở phương Bắc trấn thủ biên cương tựa hồ mỗi một chữ đều cất giấu tưởng niệm thật sâu, đại khái là không muốn Dạ Vị Ương lo lắng, đem cuộc sống biên cương miêu tả như thế ngoại đào nguyên.
“Hắn nói mỗi ngày đến hoàng hôn đều kỵ mã, nhìn mặt trời ở phương xa lặn xuống sẽ nhớ đến ta, chờ phương Bắc yên bình, về sau liền mang ta đến đại thảo nguyên phương Bắc kỵ mã.”
Dạ Vị Ương cẩn thận đem thư gấp lại, mỗi một phong thư hắn đều hảo hảo bảo quản, khi nhớ đến nam nhân kia, sẽ lấy ra ngắm, giống như ngửi thấy mùi cỏ xanh thản nhiên từ trong bức thư.
“Dạ đại nhân dường như không được vui?” Thường Thiếu Điển bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta, loại tình huống này tâm ta có thể vui được sao?” Dạ Vị Ương quyết định không nghĩ đến chuyện khiến hắn phiền lòng nữa, hỏi Thường Thiếu Điển: “Tình hình phương Bắc thế nào?”
Lưu Bá Hề khẳng định sẽ không nói với hắn, Dạ Vị Ương muốn từ Thường Thiếu Điển bọn họ nghe ngóng chút tin tức.
“Nghe nói vẫn kéo dài, Kim quốc không công khai quấy rầy phương Bắc Thiên quốc, nhưng âm thầm xui khiến đám thổ phỉ cường đạo không ngừng gây rối dân chúng ở biên cương phương Bắc, Đại tướng quân hiện tại chính là muốn đem đám thổ phỉ cường đạo này một lưới tóm gọn.”
Nhưng không có cách nào diệt tận gốc, chỉ cần Kim quốc còn vì Bắc Thần quốc bày mưu tính kế quấy rầy phương Bắc, thì sẽ không có một ngày yên ổn, Đại tướng quân trận này đi chỉ có thể làm phương Bắc tạm thời yên ổn, để dân chúng biên cương lúc đầu xuân có thể an ổn lao động sinh hoạt.
Phiền não rối rắm này quan hệ đến nhiều người, Dạ Vị Ương nghĩ, không bằng hắn ngẫm xem có biện pháp nào hỗ trợ Đại tướng quân ở phương xa, dù thế nào hắn cũng là người của thế kỷ hai mươi mốt hiểu được không ít tri thức tiền nhân, còn có lịch sử kinh nghiệm cổ đại Trung Hoa tích lũy mấy ngàn năm.
“Đại nhân.”
Thời điểm Dạ Vị Ương định quay về phòng nghĩ biện pháp, Chước Hoa vội vàng đi tới.
“Ngoài cửa có người cầu kiến.” Chước Hoa sắc mặt phức tạp, trầm giọng nói, “Tự xưng là cố nhân của ngươi.”
“Cố nhân của ta, ai a?” Dạ Vị Ương không kết giao nhiều bằng hữu.
“Bắc Phương Nguyệt.”
…
…
Lúc trước bọn tặc oa Bắc Thần quốc trà trộn vào Quảng Nam, hôm nay tặc nữ Bắc Thần Nguyệt cư nhiên dám tự mình đến đây.
Không đúng, phải là Bắc Phương Nguyệt.
Dạ Vị Ương khi nghe Chước Hoa nói sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, hắn là bởi vì biến thành hồ ly mới gặp Bắc Thần Nguyệt, biết được đôi huynh muội kia kỳ thực là hai đại nhân vật trong Bắc Thần quốc, nếu bỏ đi đoạn thời gian biến thành hồ ly, hắn nhất định không biết Bắc Phương Thần chính là Bắc Thần Diêu Quang,
“Thời điểm các ngươi gả Kiến An công chúa đi Bắc Thần quốc, có từng gặp qua Bắc Phương Thần?”
Dạ Vị Ương ở trong phòng để cho Chước Hoa giúp hắn giấu đi thú nhĩ trên đầu, về phần mấy cái đuôi, Dạ Vị Ương khi biến lớn liền phát hiện hắn có thể tùy thời thu nhỏ lại, hiện tại giấu dưới trường bào cũng không khiến người khác phát hiện.
“Đừng nói là chúng ta, ngay cả Đại tướng quân cũng không có gặp đôi huynh muội này.”
Thường Thiếu Điển nhớ đến liền tức giận, hắn khi đó đi theo Đại tướng quân gả Kiến An công chúa tới Bắc Thần quốc, ở trong cung thường xuyên bị người giám thị còn chưa tính, Bắc Thần Diêu Quang ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, tìm một đại thần tùy tiện ứng phó cho xong việc.
“Chúng ta coi như cái gì cũng không biết, Bắc Phương Nguyệt lại đột nhiên đến tìm chúng ta là có mục đích gì?”
Đối phương muốn giấu diếm thân phận, bọn họ cũng giả vờ như không biết thân phận thật sự của đối phương, hư hư thật thật, nhìn xem trong hồ lô Bắc Phương Nguyệt rốt cuộc bán thuốc gì.
Ở đại sảnh nhìn đến nữ tử một thân hỏa hồng Dạ Vị Ương hơi sửng sốt chốc lát, nếu hắn không biến thành hồ ly biết rõ thân phận đôi huynh muội này, phỏng chừng lúc này hắn còn cho rằng đối phương thật tâm muốn kết giao bằng hữu với hắn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thật đúng là lòng người khó dò, biển sâu khó thấu.
“Dạ đại nhân, lâu ngày không gặp, còn nhớ tiểu nữ không?” Nhếch miệng tươi cười, Bắc Phương Nguyệt vẫn như lúc trước hoạt bát sinh động, thân hồng y kia càng khiến nữ tử giống như đóa mân côi, nở rộ đỏ thắm, nhưng cũng cất giấu nhiều gai nhọn nguy hiểm.
“Vừa rồi Chước Hoa có nói với ta ‘Bắc Phương Nguyệt’ cô nương đến tìm, ta còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ thật sự đúng là ngươi.” Dạ Vị Ương cười bước qua, một bên Thường Thiếu Điển và Chước Hoa trầm mặc nhìn nhau, không nghĩ tới năng lực diễn trò của Dạ đại nhân cũng không tồi.
“Mau ngồi.” Dạ Vị Ương bộ dáng cao hứng lâu ngày gặp lại, nhìn nữ tử nói, “Mùa đông năm trước các ngươi ra đi không lời từ biệt, ta còn nghĩ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại các ngươi nữa.”
“Dạ đại nhân nói lời này, chính là ta từng nghe ca ta nói qua, hắn chỉ về dàn xếp chuyện nhà sau đó sẽ bớt thời gian đến tìm đại nhân, đại nhân chẳng lẽ đã quên?”
Bắc Phương Nguyệt cười đến sáng lạn, chính là nghe nữ tử này nhắc đến Bắc Thần Diêu Quang, tim Dạ Vị Ương ‘lộp bộp’ hai tiếng, hắn nâng tay bảo hạ nhân dâng trà, lại hỏi: “Bắc Phương huynh đâu, như thế nào không thấy hắn?”
Dạ Vị Ương nhìn phía sau nàng, trừ bỏ mấy hộ vệ của Bắc Phương Nguyệt không hề có thân ảnh Bắc Thần Diêu Quang.
“Ca ta trên đường có chút việc nên trì hoãn, hắn làm cho ta đến đây trước nhìn xem đại nhân hết thảy mạnh khỏe hay không, khi chúng ta nghe tin đại nhân rơi xuống sông sinh tử không rõ vô cùng lo lắng, hoàn hảo đại nhân phúc thiên mệnh đại, nhưng cũng khiến chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi.”
Bắc Phương Nguyệt cười nói, từ trong ngực lấy ra một thiếp vàng rất đặc biệt, hai tay đưa tới trước mặt Dạ Vị Ương.
“Ba ngày sau, ta cùng huynh trưởng ở Tụ Tiên Lâu thiết yến, thứ nhất chúng ta cửu biệt trùng phùng tùy tiện uống vài chén rượu nhỏ tán gẫu một phen, thứ hai cũng vì Dạ đại nhân trấn kinh.” Bắc Phương Nguyệt đem thiếp mời nhét vào tay Dạ Vị Ương, cười đến xinh đẹp, chậm rãi gằn từng chữ: “Dạ đại nhân, nhất định phải tới a.”
“Tiểu nữ còn có chút việc, không dám quấy rầy quý phủ, đại nhân nhật lý vạn ky (bề bộn chính sự), không cần đưa tiễn.”
Bắc Phương Nguyệt đứng lên, trước khi đi nhìn Chước Hoa một thân đồng dạng hồng y liếc mắt một cái, cười đến thâm ý xoay người ly khai.
Hết chương thứ ba mươi chín