Không đợi Phạm Nhàn giải thích, Ti Nam bá tước đã lạnh lùng nói rằng:
– Đừng có nói cái gì là đánh người không báo danh, thì không hết giận được!
Phạm Nhàn biết là Liễu thị đã thuật lại tình hình ban sáng cho phụ thân nghe, cười cười. Thấy dáng cười tươi tắn vô cùng của hắn, Phạm Kiến không thể tức giận hơn được nữa, than thở rằng:
– Chỉ nói vậy thôi, nháo loạn như thế là vì cái gì vậy?
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút hồi đáp:
– Thứ nhất là đêm hôm qua uống rượu với Tĩnh vương thế tử, nghĩ hắn là bằng hữu có thể kết giao, mượn chuyện đánh nhau này cột hắn vào một chỗ, tương lai sẽ có chỗ dựa vững chắc là Tĩnh Vương phủ phía sau, bất luận làm việc gì cũng tiện hơn.
Nói xong câu đó, hắn len lén nhìn thoáng qua nhãn thần phụ thân, phát hiện không có gì dị thường mới tiếp tục nói:
– Thứ hai thằng nhãi Quách Bảo Khôn này khinh người quá đáng, ta phải đánh hắn cho hắn biết thế nào là nặng nhẹ.
Phạm Kiến cười nhạt một tiếng nói rằng:
– Cái lý do thứ hai ngươi đã nói xong rồi, nhưng ta nghĩ nguyên nhân quan trọng nhất…là trong lòng ngươi không muốn có hôn sự này, cho nên mới tự làm bại hoại danh tiếng, làm cho người trong cung bãi bỏ hôn sự.
Phạm Nhàn không ngờ không dấu được phụ thân, không biết giải thích thế nào.
Phạm Kiến lạnh lùng nói rằng:
– Mà chuyện ta nói ngươi không thông minh là bởi vì ngươi kéo cả Tĩnh Vương vào đây. Phải biết rằng Quách gia là người của thái tử, Tĩnh Vương thế tử là người của nhị hoàng tử, ngươi đánh Quách Bảo Khôn lại ngồi cùng Tĩnh Vương thế tử, chuyện nào rơi vào trong mắt người khác, chẳng phải nói Phạm gia chúng ta đã đầu phục nhị thái tử sao?
Phạm Nhàn làm bộ giật mình nói:
– Trên dưới Khánh quốc đều nói, phụ thân có giao tình với Tĩnh quận vương, muội muội cùng là bằng hữu với Nhu Gia quận chúa, hai nhà có quan hệ thân mật, thậm chí còn cân nhắc trên quan trường, lẽ nào…ngài…?
– Chớ quên, nãi nãi ngươi năm đó là nhũ mẫu của bệ hạ, đương nhiên cũng mang theo Tĩnh quận vương, khi đó bệ hạ bận việc khác, cho nên đều là do ta mang đi chơi đùa, cho nên hai nhà tình cảm tự nhiên vô cùng tốt.
Phạm Kiến hừ một tiếng nói:
– Nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, công vụ là công vụ, quốc sự là quốc sự. Chuyện tình trong cung, há có thể cho thần tử như chúng ta nghị luận sao? Thái tử hiện giờ vẫn như cũ là thái tử, là thái tử một quốc gia, nếu như bệ hạ qua vạn năm, Phạm gia chúng ta tự nhiên phải trung với thái tử.
Phạm Nhàn nghe lời bên tai này, vừa cười vừa nói:
– Thái tử nếu như không phải là thái tử, vậy phải làm sao bây giờ?
Nói tới kỳ quái, nghe nhi tử nói những câu đại nghịch bất đạo như vậy, Ti Nam bá tước Phạm Kiến không giật mình chút nào, cũng không có giáo huấn hắn, chỉ là nhàn nhạt nói rằng:
– Cái này chỉ có thể do bệ hạ quyết định, bất luận bệ hạ chưa có quyết định mà đã lựa chọn đứng bên trận doanh nào đều là cách làm lệch lạc.
– Hài nhi hiểu rồi!
Phạm Nhàn rốt cuộc cũng biết một kết quả khi đánh Quách Bảo Khôn.
– Phạm gia không đứng bên thái tử, cũng không đứng bên Nhị hoàng tử, chỉ đứng ở …bên cạnh bệ hạ.
– Không sai! Nếu như không muốn làm sai, sẽ không vội vã bắt đầu, hơn nữa chỉ cần ngươi vĩnh viễn đứng bên cạnh người mạnh nhất, ngươi sẽ vĩnh viễn không sai lầm, mà toàn bộ thiên hạ hiện nay, mạnh nhất đương nhiên là bệ hạ.
Phạm Kiến lạnh giọng nói.
– Vạn nhất bệ hạ băng hà thì sao?
Phạm Nhàn nhìn phụ thân, biết hắn thực sự trung thành và tận tâm với hoàng đế kia.
– Bệ hạ đang tuổi còn xuân, còn nhỏ tuổi hơn cả ta. Tương lai là chuyện của tương lai, là chuyện của lớp người các ngươi.
Phạm Kiến mỉm cười nói.
…
– Ngươi có biết, để cho có thể thoải mái rời khỏi công đường, chúng ta cùng Quách gia ngày hôm nay đã âm thầm giao thủ trong triều đình mấy lần không? Đại Lý tự, Hình bộ, Lại bộ, nơi nào cũng có thể thấy được bóng dáng của hai nhà. Quách gia cuối cùng còn tìm tới cả Giám Sát viện, nếu như không phải Trần Bình Bình không ở đây, nói không chừng ngày hôm nay ngươi không thể trở về được.
– Trần Bình Bình? ~ Phạm Nhàn nhíu mày, cái tên này thật sự nghe rất quen tai, đương nhiên biết đối phương là người nắm quyền lực lượng ngầm lớn nhất Khánh quốc, thế nhưng biết rõ quan hệ thân mật giữa Phạm gia cùng Giám Sát viện, cho nên hắn có chút khó hiểu:
– Vì sao Trần Bình Bình ở đây, ta không thể về được.
– Bởi vì hắn phản đối hôn thú của ngươi với nữ nhi trưởng công chúa. Lần này triệu ngươi vào kinh, bởi vì Trần Bình Bình về quê thăm viếng, không thể nói gì trước mặt bệ hạ, mới cho ngươi vào kinh xác định hôn sự này, không hoàn toàn bởi vì bệnh tình của cô nương đó.
Phạm Kiến lạnh lùng nói:
Phạm Nhàn nhìn phụ thân hỏi:
– Phí Giới là sư phụ ta, ngài cùng Trần viện trưởng có quan hệ mật thiết, vì sao hắn phản đối?
– Sai, người bên ngoài xem ra, ta cùng Giám Sát viện không có liên quan quá sâu.
Phạm Kiến nhàn nhạt nói rằng:
– Về phần hắn về sao phản đối, rất đơn giản, bởi vì cách nhìn mỗi sự việc, ta và hắn khác nhau, cho nên hai người không có nhận định như nhau.
– Quan điểm gì.
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hai mắt phụ thân, không chút do dự.
Phạm Kiến nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng quyết định nói cho hài tử một phần chuyện thực:
– Bệ hạ không thích thái tử, thế nhưng Hoàng Hậu cùng Trưởng công chúa quá thân cận, mà Trưởng công chúa chưởng quản tiền bạc xuất nhập kho nội khố, đây là rất ám muội, rất dễ lấy tiền bạc bên trong ra ngoài, chuyện này làm bệ hạ rất lo lắng.
Phạm Nhàn nhức đầu nói rằng:
– Thì ra…bệ hạ là sợ đông cung có biến?