“Dĩ nhiên.”
Chu Vận khẽ nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ đâu đấy.”
Hầu Ninh: “Ôi dào, yên tâm đi, chắc chắn không xảy ra sơ xuất nào đâu.” Cậu nói xong lại hạ giọng, “Cô đừng nói với Lý Tuân nhé.”
Chu Vận: “Nói gì?”
Hầu Ninh: “Vốn Lý Tuân không cho tôi nói với cô, chuyện này chỉ có hai chúng tôi và Đổng Tư Dương biết thôi.”
Chu Vận: “Tại sao không cho tôi biết?”
Hầu Ninh im lặng nhìn cô một lúc. Cậu rất gầy, gần như chỉ có da bọc xương, nhưng mắt rất lớn: “Cô thật sự không biết hay là giả vờ vậy? Chậc chậc, tôi thật sự uất ức thay cho Lý Tuân, rõ ràng đã chia tay rồi mà lúc làm việc còn phải kiêng dè cô. Cô lại còn bơ cậu ấy, khiến cậu ấy khó chịu ra mặt.”
Chu Vận lặng thinh, Hầu Ninh mỉa mai cô: “Với lại không phải Chính ủy Chu còn treo tranh chữ trong nhà sao, cô nghĩ chỉ có mình tôi biết đọc chữ thôi à? Đối với tôi chuyện hack máy chủ, làm chương trình nghe lén là quá đỗi bình thường. Nhưng cô không cho là vậy, nên Lý Tuân mới không muốn để cô biết cậu ấy làm chuyện xấu.”
Chu Vận: “Đây không được coi là chuyện xấu, tại Phương Chí Tịnh mang tâm địa bất chính thôi.”
“Dồi ôi!” Hầu Ninh trợn tròn mắt, “Sao cứ vừa đụng đến Lý Tuân là thước đo chuẩn mực của cô bị bóp méo thế kia! Quả nhiên Đổng Tư Dương nói đúng, lời nói của phụ nữ không đáng tin mà.”
Chu Vận cười lạnh: “Cậu muốn lên sân thượng hóng gió nữa phải không?”
Hầu Ninh bất giác run cầm cập.
Chu Vận nói: “Mỗi cuộc ghi âm đối thoại của Ngô Chân và Lý Tuân, cậu phải gửi cho tôi một phần.”
Hầu Ninh nhìn cô, chậm rãi nói: “Gửi thì gửi, nhưng cô muốn lấy bản ghi âm làm gì, sợ à?”
Chu Vận: “Tôi sợ cái gì?”
Hầu Ninh trợn trừng mắt: “Con mụ hồ ly kia rất xinh đẹp, Lý Tuân đã nhịn sáu năm rồi, ai dám chắc giữa họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.” Cậu vừa nói vừa liếc trộm Chu Vận.
Chu Vận đáp lời: “Tiêu chuẩn phụ nữ trong mắt Lý Tuân rất cao.”
Hầu Ninh bĩu môi khẽ nói: “Mèo khen mèo dài đuôi.”
Chu Vận nhìn cậu hai giây rồi thình lình đến gần. Hầu Ninh giật mình, vô thức lùi về sau đến khi lưng chạm vào vách tường, không thể lui được nữa.
Cậu bỗng phát hiện lông mi Chu Vận rất dài, không đen nhánh một màu mà hơi thiên về màu xám, mảnh mai cong cong. Da mặt cô trông rất mịn màng, mềm mại, lỗ chân lông nhỏ khít. Cậu ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô, rõ ràng cô mặc áo thun bình thường, không hề trang điểm giống như những nhân viên còn lại của công ty Phi Dương, nhưng mùi hương trên cơ thể cô dễ chịu hơn họ vạn lần, và trong lành hơn Ngô Chân nồng nặc mùi nước hoa rất nhiều.
Chu Vận nói: “Lý Tuân chỉ thích hai kiểu phụ nữ, một là ‘phụ nữ ngốc’, kiểu còn lại là ‘phụ nữ rất ngốc’, Ngô Chân không thuộc loại nào cả.”
Hầu Ninh không quen với việc ở gần người khác như vậy, cậu đẩy Chu Vận ra, mặt đỏ như quả táo.
“Vậy chắc chắn là cậu ấy không thích cô rồi.”
Chu Vận thoáng cười, bảo Hầu Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Hầu Ninh dọn dẹp xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Vận ngồi dựa vào tường không biết đang nghĩ chuyện gì, trên mặt vẫn còn nỗi băn khoăn chưa tan. Cậu cho rằng cô còn đang lo lắng sự việc có thể tiến triển thuận lợi hay không bèn nói: “Đừng lo, nhất định không bị phát hiện đâu.”
Chu Vận nhìn cậu: “Tôi không lo lắng chuyện này.”
Hầu Ninh: “Vậy cô lo chuyện gì?”
Chu Vận không trả lời, họ cùng nhau đi ra ngoài, lúc sắp vào đại sảnh, cô chợt nói: “Ngô Chân là vợ của Cao Kiến Hồng.”
Hầu Ninh: “Vậy thì sao?”
Chu Vận: “Họ vừa mới kết hôn được một năm thôi.”
Hầu Ninh nhìn đại sảnh phía trước, người của công ty Cát Lực đang trò chuyện rôm rả với lãnh đạo chính phủ. Ngô Chân ôm cánh tay Cao Kiến Hồng, có lẽ bị người ta trêu chọc nên sắc mặt cô ả ửng hồng, liếc nhìn Cao Kiến Hồng với ánh mắt tràn trề hạnh phúc.
“Con điếm vô tình, con hát vô nghĩa.” Hầu Ninh lạnh nhạt nói, “Từ trên xuống dưới ả có gì tốt đâu? Có trách thì trách mắt nhìn người của bạn học hai người quá kém thôi.”
Chu Vận nhìn Cao Kiến Hồng từ xa. Khác với Phương Chí Tịnh và Ngô Chân, nụ cười rất ít khi xuất hiện trên mặt anh ta. Vẻ mặt kia quá đỗi quen thuộc, ban đầu lúc ba người họ khẩn trương làm dự án cũng như vậy. Có điều bây giờ xung quanh anh ta quá nhiều người nhưng chỉ mình anh ta mang thần thái như thế, hơn nữa trong cả đám người tươi cười làm nền, sắc mặt anh ta càng có vẻ trắng bệch.
***
Cuộc đấu ngầm cứ thế diễn ra. Thỉnh thoảng Lý Tuân đi ra ngoài gặp mặt Ngô Chân, nhưng trông anh có vẻ không quan tâm cho lắm. Thông thường đều là lúc tan làm, anh tắt máy tính, châm thuốc, rồi đứng dậy bỏ đi.
Chủ đề nói chuyện của anh và Ngô Chân toàn thứ trên trời dưới đất. Lý Tuân hễ mở miệng đều là mấy chuyện trai gái, Ngô Chân cảm thấy tuy anh có dáng vẻ đẹp trai nhưng lại thuộc thể loại đàn ông bị tinh trùng lên não, không hề có chiều sâu tâm hồn. Ả nhẫn nhịn trò chuyện với Lý Tuân, cứ lần lữa không chịu để anh đụng chạm.
Qua một thời gian, Lý Tuân bảo Chu Vận gửi chương trình cập nhật và dữ liệu của Võ Tướng Vô Địch cho anh. Chu Vận đoán chắc hẳn thời cơ đã đến.
Một hôm, hơn nửa đêm Lý Tuân mới về công ty, sắc mặt trông tệ cực kỳ. Sau khi anh trở về không nói lấy một câu liền ngã vật xuống sô pha ngủ.
Chỉ còn Chu Vận và Hầu Ninh ở lại công ty đến giờ này. Hầu Ninh và Lý Tuân đều không có nhà để về, từ lúc đi làm đến nay vẫn trải chăn đệm ngủ ở công ty.
“Thành công rồi, cá đã mắc câu, cô ta đã trộm USB.” Hầu Ninh nói, “Có cần gửi cho cô đoạn ghi âm ngày hôm nay không?”
“Không cần.”
“Không cần thật à?” Hầu Ninh nói đầy thâm ý, “Nội dung buổi gặp hôm nay rất chấn động đấy.”
“Nội dung gì?”
Hầu Ninh nhếch môi cười: “Tự cô nghe đi, chỉ có thể nói thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng thôi.”
Trong lúc Hầu Ninh gửi tập tin, Chu Vận đứng dậy định tắt đèn. Cô muốn để Lý Tuân ngủ ngon hơn, không ngờ bị Hầu Ninh gọi lại: “Bây giờ cô mà tắt đèn cậu ấy sẽ tỉnh dậy đấy. Cậu ấy không quen ở trong tối.” Hầu Ninh vẫn loay hoay với chiếc máy tính, không hề ngẩng đầu lên nói.
Chu Vận hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao á?” Tay Hầu Ninh đang gõ phím chợt dừng lại, ngước mắt nói, “Bởi vì trong tù lúc nào cũng sáng đèn chứ sao.”
Hầu Ninh nhìn cô: “Cô không biết trong trại giam bật đèn cả ngày cả đêm à?”
Chu Vận lắc đầu, Hầu Ninh hừ một tiếng: “Đúng là kiến thức hạn hẹp. Cô có thể tắt đèn to đi, để lại bóng đèn con lại cho cậu ấy là được.”
Chu Vận nghe lời Hầu Ninh, bật đèn con lên, tắt đèn to đi. Cô quay đầu lại nhìn Lý Tuân nằm trên sô pha. Ánh đèn nhỏ mờ nhạt, leo lét giống như đốm lửa nhỏ khiến công ty vào giữa đêm khuya trở nên ấm áp… Hoặc cũng có thể đây chỉ là ảo giác của cô thôi.