“Ôm nhau cùng ấm a, ta ấm áp không?” Xem xét hai má đỏ như máu của Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương nhịn không được hướng gương mặt nam nhân hôn xuống, chế nhạo nói: “Mặt đỏ như vậy, là do phát sốt hay là nghĩ đến thời gian khoái hoạt cùng ta một chỗ, thẹn thùng không chịu nổi.”
Vừa nghe lời này, mặt Dạ Vị Ương muốn bốc khói: “Ngươi không thể im lặng chốc lát được sao, đầu ta thật sự rất đau.”
“Hảo hảo, không trêu ngươi.”
Đem tiểu hồ ly nâng lên để đối phương ngồi trên đùi chính mình, toàn thân Tịch Thiên Thương từ sau lưng ôm lấy Dạ Vị Ương, người từng luyện qua võ công chính là bất đồng, Tịch Thiên Thương liền giống với túi chườm nóng lớn nhiệt khí cuồn cuộn tản ra không ngừng khiến cho người ta quyến luyến.
Dạ Vị Ương không thể kháng cự nhiệt độ này, nguyên bản đầu vô cùng đau đớn dưới phần ấm áp đó cũng dần giảm bớt, hắn nhịn không được thả lỏng tứ chi tựa vào lồng ngực đối phương, chẳng qua tiếp xúc thân mật khắng khít nư vậy khiến người ta tâm tình phức tạp.
…
…
Bắt Tịch Thiên Thương yên tĩnh, người này thật đúng là trở nên yên tĩnh.
Trong căn nhà gỗ nhỏ tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh “phốc, phốc” phát ra từ đống củi đang cháy, còn có từng trận nhiệt khí dán ở bên tai.
Hiện tại Dạ Vị Ương không lạnh, hắn nóng đến lợi hại, đống lửa kia rõ ràng đốt bên dưới, lại giống như đốt trên người hắn khiến hắn toàn thân đều ướt mồ hôi.
“Quản đồ vật của ngươi, nó đâm ta.” Tiểu hồ ly dẫn đầu đánh vỡ im lặng.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Nó nói không được.” Tịch Thiên Thương có chút vô tội trả lời khiến Dạ Vị Ương nhất thời một trận vô ngôn.
“Trán ngươi rất nóng, tiếp tục như vậy sẽ không tốt, nếu chúng ta mặc quần áo quá dày, chốc lát sẽ bị nướng chín, biết không Tiểu Ương Tử, ta vừa mới ở trong phòng tìm được ít đồ vật, một chén gạo, còn có nửa bầu rượu.”
Dạ Vị Ương không phải thực hiểu ý của Tịch Thiên Thương đột nhiên nói ra một chuỗi dài như vậy, hắn sờ trán mình, nói: “Ta không yếu đuối như vậy, chỉ cần tìm một chỗ để ta hảo hảo ngủ một giấc là tốt rồi.”
Tuy rằng vấn đề hiện tại là, bọn họ ở nơi này cũng không tính tốt, cho dù phải ngủ một giấc cũng không biết đầu tiên tìm được bọn họ là người trong nhà, hay là thích khách muốn mạng bọn họ.
Dạ Vị Ương không phải nữ nhân yếu ớt, cho dù bây giờ bắt hắn mặc quần áo tiếp tục chạy trốn, hắn cũng chỉ cắn môi, sau đó theo Tịch Thiên Thương ly khai nhà gỗ mà chạy đi.
“Ngươi làm gì!” Đột nhiên cảm giác phía dưới có vật gì đó giống như thiêu hỏa côn chạm vào mình, Dạ Vị Ương cả kinh suýt chút nữa từ trong ngực Tịch Thiên Thương nhảy ra.
Tịch Thiên Thương vội vàng gắt gao túm lấy cánh tay Dạ Vị Ương đem người giam vào lồng ngực, trầm giọng nói: “Không phải ngươi mỗi lần tiến hóa ra một cái đuôi thương bệnh trên người đều khỏe lại sao? Hơn nữa biến thành tiểu hồ ly có lông mao bao phủ sẽ không cảm thấy lạnh.”
“Đừng… a, Tịch Thiên Thương ngươi, tên hỗn đản này!” Một chút không lưu ý liền bị đối phương chiếm tiện nghi, tiểu hồ ly lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, xuất không được mà tiến cũng không làm cho Tịch Thiên Thương hoàn toàn đi vào.
“Ngươi có thể xem đây là…, ta cố ý chiếm tiện nghi ngươi.” Một tiếng kêu rên, Tịch Thiên Thương nắm thắt lưng Dạ Vị Ương ấn xuống.
Đau nhức bất ngờ truyền đến khiến tiểu hồ ly toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng mắng tên hỗn đản này, đâu cần bảo hắn xem như cố ý, đây rõ ràng chính là cố ý.
Mỗi khi Dạ Vị Ương muốn chạy trốn, Tịch Thiên Thương liền kéo nam nhân vào ngực, như vậy qua vài lần tiểu hồ ly nguyên bản không có khí lực trở nên hoàn toàn không còn khí lực.
Thân thể tiếp xúc thân mật rất nhanh thức tỉnh ký ức đêm đó, Dạ Vị Ương nhớ rõ chính mình vì dược vật mà cầu xin nam nhân này ôm ấp, vì va chạm của đối phương mà khóc lóc rên rỉ.
Phần lực đạo này, phần nhiệt độ này, cùng với sự thân mật chân chính phát sinh hiện tại đều làm cho đầu óc Dạ Vị Ương hoang dại.
Tâm lý không thể kháng cự vui thích trên cơ thể, lúc đầu đều dựa vào ngực đối phương, sau đó là đối mặt ngồi trên đùi cùng nhau chơi trò dã ngưu du hí trong vườn điên cuồng không ngừng, mỗi lần muốn leo đến đỉnh núi đều sung sướng khó có ngôn từ nào miêu tả được.
Xương cốt giống như tan ra tiểu hồ ly xụi lơ nằm trong ngực Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương ngay cả suyễn khí cũng cảm thấy lao lực.
“Nếu như, ta nói nếu như.” Tịch Thiên Thương nhẹ nhàng vỗ về hai má nam nhân, cúi đầu ở trên trán Dạ Vị Ương hôn một ngụm, lẩm bẩm nói: “Lúc trước cùng ngươi đi Ngọc Hành sơn là ta, ban đầu quan tâm ngươi cũng là ta, ngươi sẽ thích ta sao? Cho dù chỉ là một chút?”
Dạ Vị Ương không có mở miệng trả lời, bên kia Tịch Thiên Thương cười nói: “Bất quá cũng không sợ, ngươi thích ta cũng được, nếu không thích, chỉ cần ta thích ngươi là tốt rồi.”
Dạ Vị Ương ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn người đang tự vấn tự đáp, tuy rằng muốn tạo ra khí thế, nhưng trong tình huống này như thế nào cũng là phong tình vạn chủng.
“Chính nhân quân tử liền giao cho Lưu Bá Hề làm đi, ta nếu làm chính nhân quân tử phỏng chừng đời này cũng không có biện pháp khiến ngươi đem ta ghi tạc trong lòng, bất luận ngươi thích hay chán ghét ta, thì sau này ngươi có đi đến nơi nào ta cũng sẽ theo phiền ngươi, chứng minh tình yêu của ta, tiểu hồ ly.” Tịch Thiên Thương cọ cọ chóp mũi Dạ Vị Ương.
“Cho dù ta nói không thích, khẳng định ngươi cũng sẽ không để ý.” Mí mắt rất nặng, Dạ Vị Ương tựa vào lồng ngực nóng bỏng của đối phương biến thành hồ ly sau đó không còn phát sốt, Tịch Thiên Thương không nhẫn tâm đánh thức Dạ Vị Ương.
Thật cẩn thận đem tiểu hồ ly đặt trên giường, Tịch Thiên Thương nhảy xuống giường trước mặt quần áo, quay đầu nhìn thấy đuôi tiểu hồ ly nhiều thêm một cái, Tịch Thiên Thương nghĩ thầm, cũng chỉ có yêu thương nam nhân này, mới có thể bình tĩnh nhanh chóng tiếp nhận chuyện đối phương nửa người nửa hồ đi.
Ánh mắt đột nhiên híp lại, Tịch Thiên Thương tùy tay cầm lấy một khúc cây trên mặt đất, bên ngoài nhà gỗ có động tĩnh.
Hết chương thứ ba mươi bảy.