“Nam Bỉ Ổi!”
“Lão tử không đánh con gái, đừng ép tôi đánh cậu!”
“Đủ rồi!”
Ánh mắt Mặc Giác sắc bén sẳng giọng đảo tới, đến chỗ nào, nơi đó liền im lặng.
Sau đó, anh nói: “Về đội.”
“Vâng.”
Khi Mặc Khuynh Thành đứng ở bên cạnh Lê An An, liền nghe một tiếng muỗi vang lên.
“Khuynh Thành thối tha, hưởng phúc cũng không kéo mình theo.”
“An An, mình là chịu tội.”
Chịu tội?
Bát quái trong lòng Lê An An bắt đầu nổi lên, trong mắt lộ ra vẻ “Mau nói cho mình biết, mau nói cho mình biết.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp lựa chọn coi như không thấy.
Mặc Giác: “Toàn thể đều đã đủ, vác nặng quanh núi, bắt đầu.”
Mọi người nhao nhao đeo ba lô lên, thần tốc chạy chỉnh tề.
Lê An An đứng ở bên cạnh Mặc Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, nếu là cậu không chạy được, liền đưa ba lô cho mình đi.”
“Được.” Tuy khả năng tính không lớn.
Những người khác đi qua bọn họ, có chút trào phúng nhìn Mặc Khuynh Thành.
“Lê An An, Mặc Khuynh Thành mới không cần cậu giúp đỡ, cô ấy á, sẽ có được đãi ngộ đặc biệt.”
“Đúng vậy, đến ở ký túc xá còn không ở chung với chúng ta, mỗi ngày đều hưởng thụ đãi ngộ, chút đường này, cô ấy tuyệt đối chịu được.”
“Cô ấy tu dưỡng nửa tháng, đến ngày hôm qua còn phát trực tiếp, mà chúng ta thì mỗi ngày đều kiên trì chạy xa như vậy, cô ấy liền càng không cần phải nói, có phải hay không, Mặc Khuynh Thành?”
Lê An An trừng mắt nhìn bốn người kia, “Các người có phải muốn ăn đòn không, Khuynh Thành nhà chúng tôi có nhan sắc có nội hàm, cho dù có chỗ không đủ, thì cũng có thể hiểu được, nhưng mà các người, tất cả hóa thành hoa hồ điệp, thế nào, muốn thông đồng với ai hả!”
“Lê An An, để làm hài lòng người khác, so với cô cái loại khủng long là không có cách nào thuyết phục!”
“Khuông Tiểu Lôi, cô có tin cô nói thêm câu nữa, tôi liền nhét phân vào trong miệng cô không.”
Nữ sinh bị gọi tên có chút sợ hãi há miệng thở dốc, sau đó nói: “Chúng tôi không chấp nhặt với cô, chúng ta đi.”
“Phi!”
Lê An An phi một cái, sau đó nói với Mặc Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cậu mặc kệ bọn họ nói gì đi, chính là ghen tị thôi.”
Mặc Khuynh Thành không ngại nói: “An An, mấy loại tôm tép nhãi nhép này, mình đều không để vào mắt.”
“Mình biết cậu sẽ không tức giận.”
“Được rồi, mau chạy thôi.”
“Ừ.”
Rất nhiều người chạy qua Mặc Khuynh Thành, có người cổ vũ, cũng có người thờ ơ lạnh nhạt.
Những điều này bọn họ không thèm để ý, vẫn duy trì tốc độ, từ từ tiến lên.
Kì thật một lần chạy, chỉ có hai km, cho nên thời gian quy định chỉ có 40 phút, cho dù huấn luyện hơn nửa tháng, người có thể chạy về đúng khoảng thời gian quy định cũng không nhiều.
Hai người Mặc Khuynh Thành chia đều tốc độ, rốt cục tại đoạn cuối, cũng vượt qua những người đó.
“Làm sao có thể! Làm sao cô ấy có thể vượt qua chúng ta!”
“Còn không phải do các người nói mấy lời kia với cô ấy, quả thực là không có việc gì lại kiếm chuyện.”
“A, hiện tại các người đừng nói chuyện không đau thắt lưng, thế nào, vừa rồi ai nói hăng nhất vậy.”
“Được rồi, các người mau im miệng đi, để sức chạy bộ.”
Lê An An vượt qua bọn họ, đắc ý dương dương giơ ra ngón út cho bọn họ, làm bọn họ tức giận đến thất khống rơi nước.
“Hừ, ai kêu nãy bọn họ hung hãn, lần này bẽ mặt rồi.”
Mặc Khuynh Thành nói khẽ: “An An, không cần nói.”
Lê An An tự giác ngậm miệng, nhưng mà thật ra, kì thật bản thân cũng có chút ghen tị Mặc Khuynh Thành, nhìn xem, chạy lâu như vậy vẫn không thở gấp, tuy trán có chút mồ hôi, nhưng lại có vẻ có sức sống, so với cô, bản thân quả thực liền là bùn đất dưới chân, vừa thổ vừa ướt át.
Cách thời gian 40 phút còn kém 5 phút.
Huấn luyện viên ở trên thao trường châu đầu ghé tai nhau vây quanh ở một chỗ.
“Tới tới tới, Hạ Chú, Mặc Khuynh Thành là người đầu tiên chạy về đích đặt bên này, những người khác đặt bên kia, đặt xong không đổi lại, già trẻ không gạt!” Bạch Nhiêu đứng ở giữa, không ngừng thét to.
Mao Cương cau mày, “Bạch Nhiêu, cái người này lại chịu không được rồi, để xem A Giác đánh cậu thế nào.”
Bạch Nhiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Cương Tử, đây là cậu không đúng rồi, chúng ta ở quân đội lâu như vậy, giải trí chút cũng tốt, nếu cậu không thích, cũng đừng ngăn cản mọi người vui vẻ.”
“Được rồi, Cương Tử, cũng không phải là chuyện gì lớn, mọi người vui vẻ cũng không có sao.”
“Tôi đặt Mặc Khuynh Thành về đầu.”
“Tôi cũng đặt Mặc Khuynh Thành.”
“Tôi đặt cô ấy không phải là người đầu tiên, tuy là em gái A Giác, nhưng người bình thường cũng không có khả năng lập tức chạy như vậy.”
“Phân tích không sai, tôi cũng đặt là không phải, nhưng mà tôi cảm thấy cô ấy khẳng định chạy trong vòng 40 phút.”
“Này không phải vô nghĩa đi!”
Bạch Nhiêu cười tít mắt nhìn tiền càng ngày càng nhiều, trong lòng hơi chút đắc ý, giống như có một đống Chủ tịch Map đang bay về phía anh ta.
Nhưng mà, vui sướng không quá ba giây, tại lúc một bóng dáng xuất hiện, tươi cười trên mặt anh ta liền cứng lại.
Vì sao không phải là Mặc Khuynh Thành!
Người đầu tiên chạy tới chính là Hứa Thần, anh đứng ở trước mặt bọn họ, nói: “Huấn luyện viên, tôi chạy xong rồi.”
Mao Cương mới cười tít mắt nói: “Về lớp nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Mao Cương nhìn Bạch Nhiêu như một pho tượng, nói: “Bạch Nhiêu, tôi đột nhiên cảm thấy chuyện này rất vui, đừng quên đưa tiền cho tôi đấy.”
“Còn có tôi nữa, tôi cũng đặt là em gái nhỏ không phải người đầu tiên.”
“Bạch Nhiêu, tôi cũng vậy, đừng quên đó.”
“Lần này vậy mà thắng cược, xem ra ví của bà xã tôi lại dày lên rồi, sẽ rất vui!”
Bạch Nhiêu cứng ngắc cười một cái, sau đó quay đầu khóc không ra nước mắt.
Thật sự là quá thảm, Chủ tịch Mao bay mất rồi, vì sao Mặc Khuynh Thành không phải là người đầu tiên, trước không phải cô ấy là người đầu tiên lên núi sao, quá thiệt thòi.
Mà lúc anh ta nhắc tới Mặc Khuynh Thành, chính là đang đỡ Lê An An từ từ tiêu sái.
“Khuynh Thành, cậu không cần giúp mình, cậu đi trước đi.” Lê An An chịu đựng đau đớn trên chân nói, chết tiệt, trở lại doanh địa, cô nhất định tìm tiện nhân kia tính sổ!
“Không cần, mình đỡ cậu.”
“Nhưng mà như thế sẽ vượt qua 40 phút rồi.” Chẳng lẽ cô không biết bao nhiêu người đang chờ xem truyện cười của cô sao?
“Mình không thèm để ý.”
Mặc Khuynh Thành đỡ Lê An An, từng bước từng bước tiêu sái.
Đây chỉ là chạy bộ bình thường, không cần để mấy thứ này ở trong mắt, huống hồ cô cũng không sống vì mấy người đó.
“An An, cậu làm sao vậy?” Hứa Tịnh cùng một nữ sinh khác chạy chậm đến chỗ bọn họ.
“Mình bị người đụng vào trẹo chân rồi.”
“Chúng mình giúp cậu, đem ba lô cho mình.”
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, “Các cậu vẫn nhanh chạy lên đi, An An có mình ở đây rồi.”
Hứa Tịnh lắc lắc đầu, kiên trì lấy ba lô của Lê An An trên người Mặc Khuynh Thành, “Lúc khác thì có thể chạy, nhưng mà hiện tại không thể ném Lê An An cho một mình công tử được.”
“Đúng vậy, huống hồ chúng mình đều thấy được, khi nào thì đến đích cũng không sao cả, huống hồ chúng mình vốn chạy không nhanh, cho dù có đi về trước cũng tốt hơn thành tích trước, như vậy cũng không tệ rồi.”
Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá người bên cạnh Hứa Tịnh, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Đào Hề Nhiễm có chút xấu hổ sờ gáy, nói: “Công tử, cậu nói như vậy quá khách khí rồi.”
Hứa Tịnh: “Công tử, đây là Đào Hề Nhiễm, chúng mình ở cùng một phòng kí túc xá.”
Mặc Khuynh Thành: “Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành.”
“Chào công tử.”
Trên sân thể dục, thời gian càng ngày càng ít, người trở về càng ngày càng nhiều, mọi người lại không nhìn thấy bóng dáng Mặc Khuynh Thành đâu.
“Sao lại thế này, có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Không có khả năng đâu, có thể là thể lực theo không kịp.”
“Làm sao có thể, cô ấy là em gái của A Giác, vẫn là người có thân thủ không sai biệt lắm với cậu ta, sao có thể, thể lực còn tốt hơn mấy tân sinh viên này nhiều.”
Đạo lý này ai cũng biết, chỉ là bọn họ không muốn nghĩ tới phương hướng xấu.
“Sao em gái còn chưa trở lại?” Mặc Giác tính thời gian trở lại sân thể dục, không nghĩ tới không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“A Giác, chúng tôi không nhìn thấy em gái nhỏ đâu, có thể là dừng trên đường rồi.”
“Không có khả năng.” Tuy không biết thể lực em gái được huấn luyện đến mức nào, nhưng anh tuyệt đối không tin 40 phút vẫn không chạy xong lộ trình 2km.
“Không được, tôi đi tìm em ấy.”
“Ai!”
Mọi người ngăn anh lại.
“A Giác, sao cậu gặp phải chuyện của em gái nhỏ liền kích thích như vậy, cũng không nghĩ lại xem em gái nhỏ là ai, cũng không phải là đóa hoa nhu nhược.”
“Đúng vậy, A Giác, cho dù cậu không tin bọn tôi, cũng phải tin tưởng em ấy, em ấy không có việc gì đâu, nếu không đợi thêm vài phút nữa?”
Mặc Giác trực tiếp không nghe lời bọn họ nói, chạy lên núi.
Lúc này, Mặc Khuynh Thành đỡ Lê An An từng bước một đi tới.
“Em gái!”
“Anh hai.”
Mặc Giác bắt lấy ba lô trên người cô, nói: “Mấy đứa xảy ra chuyện gì vậy?”
Lê An An vừa định nói, đã bị Mặc Khuynh Thành cướp trước một bước.
“Anh hai, bọn em không có chuyện gì, An An bị trẹo chân.”
Mặc Giác không tin cẩn thận đánh giá Mặc Khuynh Thành, xác định ngoại trừ có chút bụi bẩn, trên người cũng không có vết thương khác.
Không tồi không tồi, may mà không có bị thương, nếu trở về mà bị thương, Mặc Dận có thể thịt anh mất.
“Giao cô ấy cho anh đi, mấy đứa nhanh về kí túc nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
“Cảm ơn huấn luyện viên.”
Trở lại kí túc xá, bốn người kia trở về trước châm chọc khiêu khích.
“A, đây không phải là vị Đại minh tinh nào đó sao, lại vẫn biết trở về kí túc xá này cơ?”
“Tất Thải, cậu là không biết rồi, đây không phải là người chạy không trong thời gian quy định sao, ai, cũng chỉ vậy, nếu là chúng ta, khẳng định bắt chạy lại một lần nữa, quả nhiên có chỗ dựa liền là không tồi.”
“Tiểu Lôi, chúng ta đều là con gái gia đình bình thường, không giống với người có quyền thế, vẫn là ngoan ngoãn nhận mệnh đi.”
Mặc Khuynh Thành xuyên qua ba người khác, đi đến trước mặt một nữ sinh, “Tất Thải?”
Tất Thải có chút sợ hãi, nhưng mà vẫn hắng giọng nói: “Làm, làm gì! Sao vậy, dám làm không dám thừa nhận đúng không.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô ta.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy được tên của cô không tệ.”
Tất Thải Tất Thải, cũng không phải là nhất định giẫm lên thôi, cha mẹ đặt tên này không phải đã dự liệu tới ngày này rồi sao.
Tên cô ta?
Tất Thải không kịp phản ứng, đã bị Mặc Khuynh Thành một cước đá bay.
“Ưm…”
“Tất Thải!”
“Mặc Khuynh Thành, cô làm gì vậy!”
Mặc Khuynh Thành thu chân về, vô tội nói: “Tôi chỉ là đáp ứng yêu cầu của cô ta thôi, tất phải giẫm lên cô ta thôi.” Sau đó còn nói: “Không đúng, vừa rồi tôi là đá cô ta, xem ra tôi còn phải thêm một cước. Hứa Tịnh, các cậu nói xem có đúng hay không?”
Hứa Tịnh: “Không sai, công tử, vậy mà lâu nay mình không biết có ý này, thật sự là thực xin lỗi, tôi đem chân để bù cho cô khoảng thời gian trước nha.”
Nói xong, cô ấy liền đi lên trước mặt Tất Thải đang nằm trên mặt đất, nhấc chân đạp một cái xuống.