Từ Lập cong cong hai mắt, bày tay khoát lên trên bụng bia, chỉ cười không nói.
Lễ ra mắt tiến hành cực kì tàn khốc, trong chớp mắt đã hết một nửa, mà người Mặc gia, lại có chút lo âu bất an.
“Chẳng lẽ cục cưng thật sự không được, không có khả năng, xú tiểu tử Mặc Giác không phải nói khẳng định sẽ xuất hiện sao?” Mặc Tuyển Thần tay nâng chén trà, lo lắng làm cho nước trong chén trà tràn ra, mà ông cũng không biết.
Lan Tuyết Mai lấy cái chén, rút khăn tay ra, lau sạch sẽ rồi nói: “Tuyển Thần, mới qua không lâu, chờ một chút, Dận nhi nói nhất định xuất hiện khẳng định sẽ xuất hiện.”
Một giây sau, liền nghe thấy tiếng Mạc Thúy Tư kích động.
“Các người đừng ầm ĩ nữa, bảo bối xuất hiện rồi!”
Trong phòng khách, đột nhiên yên tĩnh, mọi người ngậm chặt miệng, hai mắt mở to không chớp lấy một lần.
MC: “Hôm nay đạo diễn Từ đúng là bỏ hết tiền vốn rồi, đến ngay cả tôi cũng không nhịn được mà kích động, các bạn xem, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh, công tử Mặc Khuynh Thành đang ở quân huấn!”
“Xì xào.”
Mọi người nhìn lên màn hình lớn, cái đầu Mặc Khuynh Thành xuất hiện ở phía trên.
“Xin chào mọi người, tôi là Mặc Khuynh Thành, thật vui có thể ở trong thời gian quan trọng này, có thể gặp mặt mọi người.”
“Công tử, là công tử đó! Thật kích động!”
“Công tử, người thật sự xuất hiện, khẳng định mệt chết đi, công tử, người cho chúng tôi địa chỉ đi, chúng tôi gửi ít đồ đến cho người.”
Mặc Khuynh Thành lẳng lặng nghe bọn họ nói xong, sau đó nói: “Quân huấn không tồi, không cần đồ gì đâu, nơi này quản cực kì nghiêm, lòng của mọi người tôi xin nhận, chỉ là <Ma kiếm truyền kì> phát sóng, cần chiếu có nhiều hơn!”
Ngữ điệu nghịch ngợm, kéo không khí hiện trường lên, người xem vốn là chờ < Ma kiếm truyền kì> đêm nay, hiện giờ càng thêm hào hứng.
Cô còn nói: “Lần này không thể đến hiện trường để gặp mặt mọi người, bản công tử cảm thấy cực kì hổ thẹn, cho nên, đặc biệt chuẩn bị cho mọi người 100 món quà nhỏ, sau khi lễ ra mắt kết thúc, nhớ rõ vào Weibo của tôi để lại bình luận nha!”
Lời này vừa nói ra, đến cả MC đều sợ ngây người.
MC cầm mic trong tay, nửa đùa nói: “Công tử, người đối với fan tốt như vậy, tôi đều đã ghen tị rồi.”
Vẻ mặt Thôi Nghi Giai ghen tị, chỉ vào khán giả kích động bên dưới, quát: “Các người kích động cái gì, công tử nhà các người là người của tôi.”
Mặc Giác nghe được câu này xuyên qua màn hình, ánh mắt không thể khống chế hướng đến Mặc Dận ngồi ở bên cạnh Mặc Khuynh Thành, đang nhìn thấy anh đang nhíu mày không ngoài dự liệu, trong lòng mừng thầm, ai kêu bình thường khoe ân ái, thế nào, hiện tại bị người ta cướp dâu rồi.
Mặc Khuynh Thành cũng cảm giác được lãnh khí người bên cạnh đột nhiên tản ra, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho Thôi Nghi Giai. Chị Nghi Giai, không phân biệt được hoàn cảnh mà thổ lộ với cô như vậy, nhận tâm ý, nhưng hậu quả vẫn nên tự mình gánh vác đi, cầu cho chị có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Lễ ra mắt gần kết thúc, mà Weibo của Mặc Khuynh Thành lại nổ mạnh rồi.
[Công tử công tử, tôi là người đầu tiên, nhanh chọn tôi đi, tôi muốn quà!] [Chậm một bước, vậy mà không cướp được sofa, nhưng mà đã cảm thấy hài lòng rồi, cũng không biết bản thân có thể trúng thưởng hay không, nữ thần may mắn mau giáng lâm!] [Đăng đăng đăng, nữ thần may mắn tại đây, cái vị nhân huynh không mau nhường đường.] [… Không phản bác được với lầu trên, hiện tại rất muốn biết quà mà công tử nói là gì, nếu là đồ công tử dùng rồi thì tốt rồi.] [Tôi muốn nói là một bức ảnh kí tên là được rồi, kết quả nguyện vọng lầu trên lại như vậy, a a a a, tôi cũng cần như thế, một tờ giấy ăn cũng được!]“Ha ha ha ha.”
Mặc Giác nhìn những bình luận này trực tiếp cười tới cười lui.
“Em gái, mấy đám fan này của em thật sự là quá có ý tứ rồi, đồ em dùng qua gì, đến ngay cả khăn giấy cũng được, hắc, nói xem em có nhiều bộ quần áo không mặc như vậy, nếu không để cho anh hai, đem đi bán lấy tiền trợ cấp quân phí được không?”
Vốn chỉ là một lời nói đùa, Mặc Khuynh Thành lại cảm thấy chủ ý này không tồi, mấy bộ quần áo kia đa số đều là chưa mặc đến, nhưng mà…
“Anh hai, em có thể giúp anh, nhưng cũng phải cho em chút gì đó chứ?”
Mặc Giác thấy trước mặt xòe ra một bàn tay, chụp lấy nói: “Em gái muốn cái gì, nói thẳng là được.”
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, cô chính là chờ câu nói này.
“Em thấy phòng thiết kế kĩ thuật có rất nhiều đồ chơi nhỏ, có thể cho em dùng chút không?”
Ý niệm này đã có từ trước, Mặc Dận lần đó cho mình, ngoại trừ súng lục còn có hai món đồ chơi nhỏ, quả thực là chơi một lần liền nghiện.
Trong lòng Mặc Giác hồi hộp một phen, phòng kĩ thuật, bản thân còn không thể vào nhiều hơn Mặc Dận, người ở đó đều không cần chức vụ, nhưng mà nếu là bản thân có cờ hiệu của Mặc Dận, nên là có thể…
Nhưng mà một giây sau Mặc Dận liền phá vỡ ảo tưởng của anh.
“Cục cưng, em muốn anh liền bảo bọn họ đưa đến cho em, không cần đến Giác.”
Mặc Giác mạnh mẽ rút mũi tên trên người ra, cả người cảm nhận sâu sắc đau đớn khiến cho tuyến lệ anh nhất thời tuôn ra.
Hơi quá đáng rồi, anh cả hơi quá đáng rồi, quả thực là trọng sắc khinh đệ!
Mặc Khuynh Thành nhìn sắc mặt đau khổ của anh, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nơi này đã không hấp dẫn em rồi, ai, thật vô dụng.”
“Hưu.”
Máu chảy thành sông, máu từ ngực trào ra kết hợp với nước mắt rơi xuống, dùng một chữ thảm để hình dung.
Buổi tối, bầu trời vùng núi luôn luôn đặc biệt mỹ lệ, bầu trời đầy sao, bao quanh lấy ánh trăng độc nhất vô nhị, tranh nhau chiếu rọi.
Dựa theo quy định, đã qua thời gian tắt đèn, nhưng đêm nay lại cực kì độc đáo.
Tân sinh viên cùng huấn luyện viên vây quanh ở trước màn hình TV, tập trung tinh thần nhìn bóng dáng múa ở bên trong.
Ở cổng người đang cùng với người Ma giáo chém giết, lúc này, giữa không trung xuất hiện một vị nữ tử áo hồng, toàn thân tỏa ra sát ý mãnh liệt, một chiêu liền đem hơn nửa người ở cổng ngã xuống đất.
“Đại sư huynh, làm sao bây giờ, yêu nữ ma giáo đến rồi!” Một vị lâm sơn tiên nhân thở hổn hển tựa vào trên người vị đại sư huynh kia.
Đại sư huynh Tư Không Mặc mặt trầm xuống, nhìn bốn phía mọi người bị thương nằm trên đất, quyết đoán nói: “Đệ dẫn bọn họ về trước, ta chặn phía sau.”
“Đại sư huynh!”
Tư Không Mặc giơ tay lên, chặn lời của hắn ta, “Không cần nhiều lời, đi mau!”
“Vâng.”
“Lui lại!”
Tô Ngưng Vân cười lạnh một tiếng, hai tay mở ra, nhanh chóng đánh lại mấy chiêu, một làn khói hồng từ bàn tay ngưng kết ra, khuếch tán đến bốn phía.
Tư Không Mặc vừa thấy, trong tay quơ kiếm.
“Hư phong tường kiếm!”
Màu xanh cùng với gió lớn, ngăn cản làn khói hồng lại.
Tô Ngưng Vân không chút hoang mang, chỉ nhìn người ma giáo một cái, sau đó tiếp tục đối kháng với Tư Không Mặc.
Không xong rồi!
Tư Không Mặc nhìn đệ tử trong môn không ngừng bị người ma giáo giết chết, lại nhìn Tô Ngưng Vân không hề phí sức ngăn cản cùng công kích mình, hoàn toàn không có đường để phân thân.
Tô Ngưng Vân: “Tư Không Mặc, đừng uổng phí sức lực nữa, ngươi đánh không lại ta đâu, ngoan ngoãn đầu hàng, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
Dưới chân Tư Không Mặc bất ổn, công lực không còn khiến hắn ta cảm giác chống đỡ không được bao lâu nữa, nhưng hắn tuyệt đối không đầu hàng.
“Yêu nữ, muốn ta đầu hàng, kiếp sau đi, mọi người, cho dù chết, cũng phải đứng chết!”
Khóe miệng Tô Ngưng Vân nhếch lên, trong mắt đầy rẫy châm chọc, quả thực chính là không biết tự lượng sức, ngu ngốc không dạy nổi.
“Một khi đã như vậy, ta liền không tốn nhiều võ mồm với ngươi nữa.” Nói xong, làn khói nồng đậm thêm vài phần.
“Ầm.”
Tư Không Mặc quỳ một gối xuống đất, sống chết ngăn cản công kích của cô, trong lòng lại bắt đầu tuyệt vọng, không lẽ hôm nay bọn họ liền phải chôn thân tại nơi này?
“Oanh.”
Từ trên trời gián xuống một đạo kiếm khiến Tô Ngưng Vân lui về phía sau vài bước, cô cau mày, nhìn Âu Dương Trạch đột nhiên xuất hiện, giọng nói lạnh lùng nói: “Không thể tưởng được đường đường là danh môn chính phái, vậy mà lại đi đánh lén sau lưng, quả thực nực cười.”
Mà Tư Không Mặc nhìn thấy như vậy, kích động nói: “Sư thúc, người đến rồi!”
Âu Dương Trạch nâng bọn họ lên, nhàn nhạt nói: “Ngươi cùng bọn chúng lui về đi, nơi này có ta rồi.”
“Vâng.”
“Bốp.”
Tô Ngưng Vân tiến lên một bước, đem roi bên hông đánh xuống, lạnh lùng nói: “Còn muốn chạy, cũng phải hỏi roi trong tay ta có đồng ý hay không đã!”
Âu Dương Trạch che ở phía trước Tư Không Mặc, tay áo dài theo gió lay động, nước trong mắt dậy sóng.
“Thánh nữ Ma giáo, cô tội gì phải bức bách gắt gao vậy.”
Tô Ngưng Vân hơi kinh ngạc, hắn ta là nhân sĩ đầu tiên không gọi mình là yêu nữ, nhưng mà, thế thì đã sao.
“Ngươi nói thật nhẹ nhàng, rõ ràng là các ngươi nhìn thấy chúng ta liền kêu hô đánh hô giết, thế nào, chẳng lẽ tại thời điểm các ngươi ra chiêu liền không cho chúng ta động thủ hả? Đây là chính đạo của các ngươi?”
Tư Không Mặc che đau đớn trước ngực, nói: “Ma giáo các ngươi, giết người như ngóe, gặp người giết người, cho dù chúng ta động thủ trước thì đã thế nào.”
“Ha ha ha…”
“Hay cho câu gặp người giết người, cái gọi là nhân sĩ chính đạo, thật là người ma giáo cũng không bằng, thực cho là bản Thánh nữ ta làm ác.”
“Làm càn! Cái đồ yêu nữ ngươi đã vậy còn hạ nhục chúng ta, xem chiêu!”
“Tới liền tới, ngươi đây chính là thủ hạ bại tướng!”
Hai người làm bộ chuẩn bị giao tranh.
“Đủ rồi!”
Âu Dương Trạch nghiêm túc nhìn Tư Không Mặc, “Thật sự là ngu không ai bẳng, sư phụ ngươi dạy ngươi như thế sao, hắc bạch không phân sao!”
Tư Không Mặc không nghĩ tới hắn sẽ răn dạy mình như vậy, hai tay vội vàng ôm quyền, cúi đầu nói: “Sư thúc, sư điệt sai rồi.”
Âu Dương Trạch thở dài, trong lòng than một tiếng, đây là sư môn của hắn, hiện giờ lại chỉ chú trọng tu vi mà không chú trọng nhân phẩm sao?
Hắn xoay người nhìn về phía Tô Ngưng Vân, nói: “Vị cô nương này, sự tình lần này là do chúng ta, mong tha thứ.”
Hai tay Tô Ngưng Vân ôm ngực, miệng chậc chậc, thật không nghĩ tới giữa đám nhân sĩ chính đạo lại vẫn có một người hiểu lí lẽ.
Suy nghĩ một hồi, cô vung tay lên, thu hồi lần khói lại, nói: “Nể mặt ngươi, giờ ta liền tha cho bọn chúng, tuy nói chính tà không thể cùng nhau, nhưng chúng ta cũng không giết người vô tội, chính là các ngươi, nhìn thấy chúng ta liền hô đánh hô giết, chúng ta giết người nhà hay là thê tử của các ngươi sao.”
Tư Không Mặc nghe được lời này, nháy mắt đỏ mặt, cả giận nói: “Yêu nữ lớn mật, lời này ngươi cũng dám nói ra.”
Tay Tô Ngưng Vân che miệng, bộ dạng kinh ngạc, “Không lẽ mấy người các người không cần lấy vợ sinh con, vậy con cháu các người là từ trong bụng đi ra sao?”
Âu Dương Trạch nhìn Tư Không Mặc bị tức ngực không ngừng lên xuống, khẽ lắc đầu, miệng lưỡi Tô Ngưng Vân trái lại thật đầy độc.
“Được rồi, Tư Không, không cần nhiều lời, còn không đi nhanh.”
Tư Không Mặc mạnh mẽ kìm nén lửa giận xuống, nói: “Tuân mệnh.”
Tô Ngưng Vân nhìn Âu Dương Trạch rời khỏi, cũng truyền lệnh xuống: “Trở về.”
Ma cung, nằm trên một tòa đảo nhỏ, bốn phía đều là biển.
Chính điện ở bậc thang cao nhất, đặt một chiếc ghế dựa hoa lệ ở giữa.
Tử Thư Hoa Hàn nửa nằm trên ghế, tóc dài đến eo không có buộc lên, rơi rụng ở trên ghế, màu đen nồng đậm xen lẫn màu đỏ trên người, giữa lông mày kia lộ ra một ngọn lửa như là sinh ra đặc biệt dành cho hắn, vừa mê người mà kiều diễm. Tỳ nữ hai bên tay cầm quạt lông, nhẹ nhàng phe phẩy.
“Về rồi.”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
Tô Ngưng Vân từ từ đi lên, quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm quyền nói: “Ta đã về, giáo chủ.”
“Ừ, trở về liền xuống nghỉ ngơi đi, chuyện công đạo của ta đừng là hỏng.”
“Thuộc hạ nhất định không phụ kì vọng của giáo chủ.”
…
Vừa vặn xuất hiện chỉ vài phút, hoàn toàn không thỏa mãn được ánh mắt người xem.
[Đạo diễn Từ, ông lại bắt đầu làm thế, có phải muốn cảm giác quần ẩu hay không!] [Đáng thương cho chúng tôi thời gian dài như vậy, vậy mà chỉ có mấy phút đồng hồ, tuy công tử kinh diễm tôi, nhưng mà, vậy xem không đủ nha!] [Đạo diễn Từ lần lượt nảy sinh cái mới quan điểm của tôi là, vài phút liền thôi, ít nhất tạo hình không tệ, nhưng mà, vì sao lại là nhắm mắt! Tôi muốn xem ánh mắt! Tôi muốn xem!] [Trên phim chiếu tuyên truyền ánh mắt là màu xanh, nghĩ rất muốn bị công tử miểu sát, nhưng mà đạo diễn Từ, vì sao ông không thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của tôi!] [Mở màn cẩu huyết, gặp nhau cẩu huyết, hãy để mấy phút cẩu huyết cho công tử nhà chúng tôi, cuối cùng lại có một nhiệm vụ cẩu huyết, đạo diễn Từ, ông dùng nhiều cẩu huyết như vậy, khôn lo lắng chúng tôi trực tiếp dìm ông trong cẩu huyết sao?]Từ Lập nhìn đến cái bình luận này, lại vẫn đặc biệt trả lời lại: Lão tử không biết cái gì là dìm cẩu huyết cả, nhưng mà tôi biết món nợ này tôi sẽ ghi tạc trên đầu công tử các người, chậc chậc, vẫn còn không tốt với tôi đi?