“Nói như vậy ngươi xem như là chuyên môn bảo hộ ta.” Hướng thái dương trên không trung duỗi thẳng thắt lưng, Dạ Vị Ương cầm lấy một cái đuôi trên tay thưởng thức, chậm rãi đi tới gần chỗ Chước Hoa, “Chuyện ngày hôm qua ta không oán ngươi, suy cho cùng là lo lắng cho đại cục, mặc kệ đó là xuân dược hay độc dược, Dạ Vị Ương ta không quan trọng, dù có hy sinh thì có sao.”
Chước Hoa nhíu mày: “Kia không phải độc dược.” Dạ Vị Ương miệng nói “Không oán ngươi”, nhưng rõ ràng là mang ý tứ chất vấn.
“Đúng vậy, ngươi kiến thức rộng rãi, hơn nữa từng có nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp, khẳng định là nhìn ra dược trong rượu không phải độc dược mà là xuân dược, xuân dược không dẫn người vào chỗ chết nhưng lại có một biện pháp giải quyết, đó là phải cùng người phát sinh quan hệ, lúc ấy Hoàng thượng ở bên cạnh, mà ngươi cũng biết Hoàng thường đối với ta có ý.”
Dạ Vị Ương lạnh lùng cười, hắn lắc đầu, mang theo chút thất vọng nhìn Chước Hoa: “Kỳ thực ngươi có vài phần cố ý đúng không? Cố ý làm cho ta cùng Hoàng thượng phát sinh quan hệ.”
“Làm một hộ vệ, ý kiến cá nhân của ngươi không nhiều lắm, ta không biết ngươi bị người nào sai sử, hay đơn thuần chỉ là xem ta không vừa mắt, cho dù ngươi võ công cao tới đâu, nếu không có biện pháp chân tâm chân ý bảo hộ ta thì tránh xa một chút, giảm bớt ác tâm giữa chúng ta.” Đây là lần đầu tiên Dạ Vị Ương đối với Chước Hoa nói ra lời nghiêm túc như vậy.
“Ngươi có thể cảm thấy Hoàng thượng sẽ không vì thế mà trách tội ngươi, dù sao hành động của ngươi làm cho Hoàng thượng cùng ta có cơ hội, chính là đừng quên, Hoàng thượng hiện tại tín nhiệm ta, thích ta, ngươi cảm thấy nếu ta khiến Hoàng thượng xử trí ngươi, hắn sẽ làm thế nào?”
Lời nói Dạ Vị Ương nhất thời làm cho Chước Hoa nhìn qua.
“Ngươi thích Hoàng thượng hay là tướng quân.” Chước Hoa diện vô biểu tình hỏi.
“Hỏi như vậy, ngươi lại có ý gì?” Dạ Vị Ương đối chọi gay gắt, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta thích ai cùng ngươi không quan hệ, Chước Hoa, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ta sẽ không tiếp tục nhường nhịn, đừng tưởng ngày trước ta nhường nhịn ngươi liền lấy cái cớ để vượt qua, chờ Hoàng thượng trở về, ta sẽ bảo hắn đổi cho ta hộ vệ khác.”
Nói xong, Dạ Vị Ương liền xoay người chuẩn bị rời đi, lý do chân chính khiến hắn quyết định không cho Chước Hoa đảm nhiệm hộ vệ vẫn là thái độ của Chước Hoa.
“Ngươi không xứng với Đại tướng quân!”
Phía sau truyền đến thanh âm khiến Dạ Vị Ương ngừng cước bộ, cho nên đây là nguyên nhân Chước Hoa nhằm vào hắn?
“Ta xứng hay không xứng với Bá Hề, không đến phiên ngươi nói.”
…
…
Dạ Vị Ương không quay đầu mà nhanh rời đi, đối thoại của hắn và Chước Hoa ở trong phòng Thường Thiếu Điển đều nghe rõ, gặp Dạ Vị Ương lạnh mặt đi vào, Thường Thiếu Điển hướng ngoài phòng nhìn thoáng qua, Chước Hoa tựa vào thân cây bất thanh bất động.
“Chước Hoa chẳng lẽ thích Bá Hề?” Dạ Vị Ương tò mò hỏi, hắn trước kia cũng không cảm giác a.
“Chước Hoa cùng Đại tướng quân lúc trước nhiều lần luận võ, những mỗi lần đều là Đại tướng quân thắng, sau đó Chước Hoa đem Đại tướng quân trở thành mục tiêu sùng bái, đối với Đại tướng quân chỉ có tình cảm sùng bái chứ không có loại tình cảm phức tạp khác.”
Điểm này Thường Thiếu Điển ngược lại có thể khẳng định, chính là hắn không ngờ Chước Hoa lại cảm thấy Dạ Vị Ương không xứng với Lưu Bá Hề.
Nếu phóng ở trước kia hắn có thể cũng cảm thấy như vậy, nhưng hôm nay ở bên cạnh Dạ Vị Ương một thời gian, Thường Thiểu Điển cảm thấy Dạ Vị Ương là một người phi thường tốt, tuy rằng hắn không rõ Dạ Vị Ương rốt cục là người hay là cái gì.
Bất quá Thường Thiếu Điển vẫn kiên định cho rằng, Dạ Vị Ương là người tốt.
Chẳng qua Thường Thiếu Điển hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ Dạ đại nhân bình thường gặp người liền cười, ngẫu nhiên có chút mơ hồ lại có thể nghiêm khắc phê bình người khác như thế, vừa rồi hành động của Dạ Vị Ương thật sự khiến hắn hoảng sợ. (tức nước vỡ bờ _.__!!!)
“Cái này giống như thấy thần tượng muốn kết hôn, mù quáng lo nghĩ rồi nói điều càn rỡ.” Dạ Vị Ương hừ lạnh hai tiếng.
“Đại nhân, trước ăn chút điểm tâm đi.” Nhìn đến Dạ Vị Ương có khí lực mắng chửi người, Thường Thiếu Điển cũng an tâm một ít, hắn sợ sự tình đêm qua khiến Dạ Vị Ương luẩn quẩn trong lòng.
Chuyện tối qua nếu để Đại tướng quân biết, cũng không biết Đại tướng quân sẽ xử trí Chước Hoa như thế nào.
Ais, thực phức tạp.
Một bên là Hoàng thượng, một bên là Đại tướng quân, cũng thật làm khó Dạ đại nhân. (còn Quang biến thái nữa =3=)
Dưới cơn tức giận của Tịch Thiên Thương, người tương quan ở Quảng Nam và Bắc Thần, với kẻ cầm đầu là Tôn đương gia đều bị tóm gọn, cả quá trình không có Dạ Vị Ương tham dự, nếu Dạ Vị Ương ở đây hắn cũng không biết làm thế nào.
Chính là không biết có phải hắn lỗi giác hay không, tổng cảm thấy Tịch Thiên Thương trận này thường xuyên ở bên ngoài hình như là đang trốn tránh hắn.
Ngô, một kẻ giống như kẹo cao su dính lấy hắn cư nhiên còn có thể trốn hắn.
Bất quá trốn tránh như vậy cũng tốt, giảm bớt thời gian xấu hổ đơn độc gặp mặt.
Nội tặc tuy rằng đã xử lý, nhưng dân chúng lúc trước bị lừa bịp vẫn chẳng hay biết gì, không ít người vẫn còn tin tưởng lời đồn hà bá tức giận, sự tình dù được quan phủ áp chế, nhưng cũng để lại không ít tai họa ngầm.
Dạ Vị Ương lo lắng việc này về sau có thể bị người của Bắc Thần lợi dụng khuấy động lại, dù sao dân chúng nơi đó rất dễ dàng bị xúi giục, cũng quá dễ dàng tin tưởng mấy chuyện thần thần quỷ quỷ.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Dạ Vị Ương trong lòng đã có kế hoạch, muốn dân chúng tin tưởng hà bá không tồn tại khá khó khăn, vậy dứt khoát lấy danh nghĩa hà bá dùng một chút, chẳng qua không phải cản trở tu kiến đập nước, mà là làm cho dân chúng nghĩ hà bá không để ý trên sông tu kiến đập nước.
Ngươi có chính sách, ta tự nhiên có đối sách.
Hắn nếu có thể khiến cho đại lang cẩu giống chim nhỏ nghe lời mình, vậy một con cá trong nước cũng có thể đi?
Hết chương thứ ba mươi bốn