Tạm thời hắn không trả lời Chính Nghĩa, mà là ngưng tụ ra giấy bút, chuẩn bị xem bói.
Cái người bạn trong miệng Marik, Klein chẳng hề quen biết, chỉ có thể thông qua từ “cô ấy” để phán đoán là nữ. Nếu muốn bói trực tiếp xem đối phương có đáng tin hay không, thất bại sẽ là kết quả không thể tránh khỏi.
Nhưng Klein có thể xem bói gián tiếp, gián tiếp xem bói an nguy của bản thân, như vậy thì tỉ lệ thành công sẽ rất cao.
Còn về chuyện có thể nào bị quấy nhiễu không, tính chính xác của kết quả là bao nhiêu, bởi vì có màn sương mù xám ngăn cách nên hắn chẳng hề lo lắng tí nào.
Klein cân nhắc mười mấy giây, đặt bút viết: “Tôi mời bạn của Marik làm vệ sĩ có nguy hiểm.”
Thả bút xuống, tháo sợi dây chuyền linh tính ra, Klein tập trung tinh thần nhanh chóng xem bói.
Chờ hắn mở mắt, nhìn thấy mặt dây chuyền thạch anh vàng đang chuyển động theo chiều kim đồng hồ, nhưng biên độ rất nhỏ, tốc độ rất chậm.
Có nguy hiểm nhất định, nhưng khá thấp… đáng tin… Klein gật khẽ đầu, đổi qua xem bói ngài A.
Hắn cũng chua từng tiếp xúc với ngài A, tất cả hiểu biết chỉ giới hạn trong những câu thuật lại và phán đoán. Muốn xác nhận ông ta có năng lực không, có nguyện giữ đúng hứa hẹn không thì rất khó nhận được đáp án. Hắn chỉ đành bắt đầu từ hướng khác, gián tiếp xem bói.
Klein là một Thầy Bói cũng xem như khá xuất sắc, hắn nhanh chóng xác định được phương hướng, đó chính là xem bói đại sứ Beckron!
Vị đại sứ này có mối liên lụy khá nhiều với hắn, tình báo liên quan khá kỹ càng. Klein còn hiểu rõ đối phương bị cuốn vào chuyện gì, trở thành mục tiêu xem bói sẽ không có vấn đề.
Klein suy nghĩ chốc lát, viết: “Beckron Jean Matan nhận phải uy hiếp trí mạng đến từ ngài A.”
Với lần xem bói không nắm chắc này, hắn cố khiến câu xem bói không rõ ràng, không có kết quả khẳng định trước để tránh thất bại.
Lần này Klein thấy mặt dây chuyền vẫn chuyển động theo chiều kim đồng hồ, nhưng tốc độ tăng nhanh, biên độ rất lớn.
Chứng tỏ ngài A sẽ đi làm nhiệm vụ, hơn nữa khả năng thành công còn rất lớn… Klein thở hắt ra một hơi, bắt đầu đáp lại lời khẩn cầu của tiểu thư Chính Nghĩa:
“Có thể.” “Quyết định của cô không có vấn đề.”
“Tuyệt đối không được tự mình ra mặt.”
“Bề tôi của ta hy vọng nhận được 1000 bảng phí sinh hoạt, vẫn là cách như trước đây, tốt nhất là ngày mai có thể hoàn thành.”
“Lần này sẽ xóa bỏ khoản phối phương Người Khẩn Cầu Ánh Sáng. Cô cũng không cần thu thập tình báo hội Mật Tu nữa, nhưng nếu cô có thể thu hoạch được tin tức liên quan, ta sẽ giao dịch với cô.”
Sau khi biết người phi phàm lẻn vào nhà mình là đường tắt Thầy Bói, nhu cầu tình báo liên quan đến hội Mật Tu của Klein không còn quá bức thiết nữa.
Vốn hắn định đòi khoản tiền lớn hơn 1000 bảng, nhưng cân nhắc đến tiểu thư Chính Nghĩa phải trả 10000 bảng để ám sát đại sứ, tình hình kinh tế chắc chắn sẽ trở nên giật gấu vá vai, thế nên chỉ đưa ra con số trong giới hạn.
Klein làm xong hết thảy, chẳng ở lại đây lâu, lập tức trở về thế giới hiện thực.
…
Audrey đang cầm một bản nhạc, ngân nga khẽ giai điệu, trăng đỏ ngoài cửa sổ như ẩn như hiện.
Đột nhiên trước mắt cô bốc lên sương mù dày đặc, một bóng người ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao cổ xưa, nhìn xuống phía dưới, trầm thấp mở miệng.
Nghe xong câu trả lời của ngài Kẻ Khờ, Audrey lập tức thở phào nhẹ nhõm, không còn quá thấp thỏm nữa.
1000 bảng… Nợ nần của mình ở chỗ ngài Kẻ Khờ đã gần trả sạch… Cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều… Audrey ôm nhạc phổ vào ngực, lúm đồng tiền hiển hiện.
Tuy một khoảng thời gian dài về sau tiền tiêu vặt của cô chỉ có 1000 bảng mỗi tháng, rất quẫn bách. Nhưng cắn răng để dành ra 1000 bảng thì không có vấn đề gì.
Cứ mượn Glyrintt nhiều hơn xíu nữa, phải trả nhiều kỳ hơn… Audrey ở phương diện này có được gia giáo không tệ, dù sao cha của cô đứng sau một ngân hàng lớn.
…
Vào buổi trưa ngày thứ 5, Klein lại nghe được lời khẩn cầu hư ảo. Trải qua xác nhận, tiểu thư Chính Nghĩa đã gửi tiền vào tài khoản ẩn danh nọ.
Nếu xử lý và kết toán ở ngân hàng trong phạm vi Backlund, cùng ngày có thể nhận được. Cũng chính là nói, bắt đầu từ thứ 6, Klein có thể rút được khoản tiền đó tại bất cứ chi nhánh nhỏ nào của ngân hàng Backlund.
Dùng bữa trưa xong, Klein lại gặp Mary Gaelle. Bà ta dẫn hắn đến bên ngoài câu lạc bộ Cragg, hai vị hội viên đang chờ ở đó.
Một vị là Ellen Chris bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng, một vị là Taslim Dumont giáo viên dạy môn cưỡi ngựa cho quý tộc.
Chào hỏi lẫn nhau xong, bác sĩ Ellen mang mắt kính gọng vàng, vóc người cao gầy, khá lãnh đạm dẫn đầu tiến vào câu lạc bộ trước. Còn giáo viên dạy cưỡi ngựa Taslim với mái tóc nâu quăn vừa đi vừa nói: “Nếu không phải Mary nhắc tới anh, tôi còn không biết Backlund lại có thêm một vị thám tử. Về sau nếu có chuyện gì cần ủy thác, tôi sẽ tìm đến anh.”
“Vậy tôi phải cảm ơn anh trước rồi.” Klein cười trả lời.
Thông qua giới thiệu lúc ở trên xe ngựa của Mary, hắn biết Taslim vốn là con cháu quý tộc, tổ tiên còn có tước vị Tử tước. Đáng tiếc gia sản của anh ta đều bị ông nội tiêu xài hết, hơn nữa cha của anh ta có tận mười mấy người anh em, cùng với hơn sáu chị em gái. Mà làm một quý tộc bản địa, đất đai có được nếu giảm xuống khỏi mức tiêu chuẩn, tước vị cha truyền con nối sẽ bị giảm xuống, nhưng còn phải xem tâm trạng của quốc vương nữa.
Taslim chẳng thể giống như các con cháu quý tộc khác, sau khi trưởng thành sẽ nhận được một khoản tiền kinh doanh với con số khổng lồ. Cũng là bởi vì danh tiếng của ông nội nên anh ta không có mối quan hệ để vào làm nhân viên chính phủ. Anh ta đi làm quản gia cho gia đình quý tộc khác, chỉ có thể phát huy sở trường, trở thành giáo viên môn cưỡi ngựa cho không ít quý tộc, thu nhập xem như khá dày, mỗi năm chừng 400 bảng.
“Aiz, ly hôn đúng là một chuyện khiến người ta nghèo khó.” Taslim không biết là đang ám chỉ chuyện Mary Gaelle, hay là đang nhớ đến ông nội giống với người Entis của anh ta.
Klein không cách nào tiếp lời, đành phải theo đối phương vào câu lạc bộ Cragg, nhìn thấy một sảnh lớn rộng rãi sáng sủa.