(Bế khẩu thiền là một cách tu hành của Phật pháp, người tu Bế khẩu thiền không nói chuyện để hạn chế khẩu nghiệp.)
Những lời đồn đãi này đều không tìm được ngọn nguồn xác thực. Dù sao cũng chẳng ai dám dùng tên thật họ thật mà đi nói xấu quốc sư, huống chi xưa nay một vài người ra mặt đối chọi với quốc sư, cuối cùng đều không có kết cục tốt lành.
Bởi vậy, dân chúng lại càng tin vào những lời đồn đãi đó.
Hơn nữa quốc sư tuy rằng đã bình ổn được không ít thiên tai nhân họa, song mỗi khi bình ổn được một lần họa loạn, theo sau đều sẽ có chút sự tình cổ quái liên tiếp xảy ra, vậy nên dân chúng lại càng sợ hãi quốc sư, luôn cảm thấy hắn là yêu tăng, nói không chừng ngày nào đó tà bệnh phát tác, khi ấy chẳng ai chế trụ được hắn nữa.
Nghi thức tế trời vào đông chí năm nay, quốc sư hiếm khi không lộ diện. Trước đó có lời đồn rằng hắn đột nhiên gặp phải đại kiếp, không thể không bế quan tiềm tu (tu hành kín kẽ cẩn mật, ko ra ngoài). Nói nhẹ thì là đụng phải chuyện khó giải quyết, nói nặng thì ngay cả lễ tế trời đều không ra mặt, vậy tất nhiên là việc liên quan đến sinh tử, có khi thọ mệnh sắp hết ấy chứ!
Đối với chuyện này, dân chúng âm thầm vỗ tay mừng rỡ không ít.
Mấy chục năm trước, khi những lời đồn đãi về quốc sư còn chưa lưu truyền trên phố, hương khói ở chùa miếu trong các châu phủ luôn cực kỳ thịnh vượng, đãi ngộ của các tăng nhân trong dân gian cũng rất tốt. Song từ lúc những lời đồn đãi kia truyền ra, hình tượng tăng nhân liền trở nên có chút vi diệu.
Khi muốn làm pháp sự hay trừ yêu trừ tà, còn phải bịt mũi vào chùa miếu mời người, nhưng ngày thường khi không có việc gì, đại đa số người đều thấy tăng nhân liền đi đường vòng, tốt nhất đừng chạm mặt nói chuyện.
Nhưng người đã tới cửa rồi, không thể đuổi đi được, huống hồ bề ngoài của Huyền Mẫn lại đẹp. Ánh mắt bà chủ đảo qua người hắn, sắc mặt hòa hoãn lại, đặt mớ nút dây trong tay lên mặt tủ, đứng dậy hỏi: “Vị sư phụ này là muốn………… mua đồ hả?”
Bà chủ thầm nghi ngờ trong lòng: Tăng y của hòa thượng này còn phải đến hiệu may để mua sao?
Huyền Mẫn cũng không giải thích nhiều, “Ừm” một tiếng, quét một vòng mặt tiền cửa tiệm, xem xét quần áo bên trong.
Bà chủ yên lặng siết chặt lò sưởi tay, nhủ thầm tính tình của tăng nhân này thật lạnh nhạt, khiến người ta muốn nhiệt tình cũng chẳng nhiệt tình nổi.
Bà dùng khuỷu tay huých huých ông chủ, nói: “Đừng gẩy bàn tính nữa, đợi lát nữa rồi tính tiếp, tiếp đón khách trước đi đã.”
Ông chủ tính chậm chạp, xoa xoa eo, ngẩng đầu, dùng giọng điệu chậm rì rì nói: “Tiểu sư phụ muốn may đồ kiểu dáng nào? Hiệu ta chưa từng làm tăng y bao giờ, song nếu cần thì cũng có thể suốt đêm làm một bộ, nhưng phải đo đạc kích cỡ quần áo của sư phụ một chút.”
“Không cần.” Huyền Mẫn đáp.
Bà chủ: “………….” Lúc nào cũng đáp một chữ hai chữ thì bảo người ta phải làm ăn thế nào?
Huyền Mẫn vừa nhìn là biết không phải người sẽ vào loại cửa hiệu này, một thân áo trắng đứng trong mặt tiền, hơi không hợp nhau lắm. Hắn cũng không chọn nhiều, thuận tay lật lật mấy bộ áo khoác treo hai bên, quét mắt nhìn sơ qua tay áo dài rộng, lại thoáng nhớ lại chiều cao của nghiệp chướng khi biến về hình người, định mua đại mấy bộ.
Kết quả vị tổ tông quấn trên cổ tay hắn lại không vui.
“Cái áo này dày như tường thành, mặc vô là lăn luôn được đấy.” Tiết Nhàn ghét bỏ cực kỳ, “Dù sao ta cũng không cần, mua về ngươi tự mặc đi!”
Y cũng biết không thể quá mức làm càn trong cửa hiệu này, giọng nói đè xuống rất thấp, líu ríu theo khe hở của quần áo truyền đến trong tai Huyền Mẫn.
Bà chủ cầm lò sưởi ấm tay đánh giá Huyền Mẫn một lát, ánh mắt dõi theo bàn tay hắn đang đặt trên mấy bộ áo bào, nhất thời sáng tỏ: “Sư phụ đi mua giùm người khác sao?”
Huyền Mẫn “Ừm” một tiếng, vẫn nhìn mấy bộ đồ như trước.
“Có yêu cầu hay sở thích gì không?” Bà chủ ngẫm nghĩ, lại nói: “Mạo muội hỏi một câu, là mua giùm người như thế nào? Có lẽ chúng ta có thể giúp đề cử vài bộ.”
Ánh mắt Huyền Mẫn dừng trên một bộ…………. áo có màu sắc hơi đau mắt, hồi tưởng lại tính tình om sòm thích lăn lộn dính lông gà đầy đất của Tiết Nhàn, chọn một cách hình dung giản lược: “Thích đuổi theo mổ người y như Trĩ Kê tinh.” (Con chim trĩ đó ạ)
Bà chủ: “…………..”
Tiết Nhàn: “……………”
Ông chủ tính tình chậm chạp có một đôi mắt cười, ông chỉ vào bộ đồ gai mắt kia: “Bộ áo trước mặt sư phụ cũng không tồi, nhìn màu sắc xem, rất mới mẻ.”
Một đống màu hổ lốn, trông như mới lột xuống từ người con chim trĩ, quả thực quá thích hợp.
Tiết Nhàn u ám nói: “Ngươi có vẻ không muốn sống nữa nhỉ…………”
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp cắn cào của tổ tông, Huyền Mẫn vẫn mua giùm y ba bộ đồ. Đều là một kiểu màu đen, mỏng giống bộ tăng y Huyền Mẫn đang mặc, khi đặt trên mặt tủ, cùng bộ dáng vội về chịu tang của Huyền Mẫn vừa vặn hợp thành một cặp Hắc Bạch Vô Thường.

(Chắc ai cũng biết hai cha nội này là ai =)) Hắc Bạch Vô Thường là 2 con quỷ giúp việc cho Diêm Vương, chuyên hộ tống linh hồn người chết về Âm phủ. Hắc Vô Thường bận đồ đen còn Bạch Vô Thường trắng hếu.)
Khi bà chủ gói đồ cho hắn, sắc mặt còn mang vẻ một lời khó nói hết, dường như cảm thấy trời lạnh hơn, nhịn không được siết chặt lò sưởi ấm trong tay mình.
Lúc Huyền Mẫn đặt bạc lên trên mặt tủ, khóe miệng bà còn thoáng giật giật. Nhủ thầm tăng nhân này chắc là không ra khỏi cửa chùa bao giờ, chẳng biết giá cả trên phố chợ gì cả. Giá mua một ngôi nhà trong huyện này chỉ hơn hai mươi lượng bạc, làm gì có ai mua ba bộ quần áo mà lại ném nhiều tiền thế này cơ chứ.
Ông chủ yên lặng lấy cái cân đồng đong bạc, vừa sai bà chủ đưa tiền đồng thối lại cho Huyền Mẫn.
Khi Huyền Mẫn đặt tay trên mặt tủ, Tiết Nhàn vừa vặn thấy được nút dây trên đó.
Y nhìn chằm chằm đoạn dây mới hoàn thành một nửa kia một lát, dùng móng vuốt chọt chọt Huyền Mẫn, nhân lúc đôi vợ chồng nọ không chú ý, nhanh như chớp bò đến bên cổ Huyền Mẫn nhẹ giọng nói: “Niềm vui ngoài ý muốn, ngươi nhìn nút dây kia xem, có thấy giống đồ văn khắc dưới đáy khóa đá không?”
Cái khóa đá kia rất nặng, không thể mang theo bên mình mà chạy rông xung quanh được. Huyền Mẫn mượn vài công cụ đơn sơ ở Lục gia, cạy đồ văn ở dưới đáy khóa ra. Tiết Nhàn nằm trong túi Huyền Mẫn đã lâu, liền xem chỗ đó là ổ luôn, không chút khách khí nhồi nhét đủ thứ vào bên trong, bao gồm cả tờ giấy vẽ lại đồ văn, cùng với một ít thiết bài mà y lấy được dưới đáy sông.
May mà mấy thứ đó đều nhẹ, không thì tăng bào của Huyền Mẫn đã bị rách hỏng rồi.
Huyền Mẫn rút tờ giấy từ trong túi ra, bất động thanh sắc đối chiếu một phen ——
Hình vẽ trên giấy trông như một đồ đằng cổ quái, hình tròn, trên đỉnh có hai con trùng thú nằm sấp giương chân, cũng không biết là dơi hay con gì, bên dưới là hoa văn mây cuồn cuộn.
Hình bện nút dây so với hình điêu khắc chung quy có chút khác biệt, nhìn sơ qua cũng không phải giống nhau như đúc, nhưng xem xét cẩn thận thì quả thực là giống nhau. Song trùng thú điêu khắc giữa nét cổ xưa lại lộ ra sự dữ tợn, nút dây bện thì mượt mà, ấm áp hơn nhiều.
Huyền Mẫn và Tiết Nhàn chưa từng thấy hoa văn kiểu này bao giờ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng rằng khó mà tra tìm được, song không ngờ lại bắt gặp manh mối nhanh như vậy.
“Nút dây này tết để làm gì vậy?” Huyền Mẫn cất tờ giấy đi, chỉ vào mặt tủ.
Bà chủ đang đếm tiền theo lời ông chủ, nghe vậy thì “À” một tiếng, đáp: “Phúc Thọ kết đảm bảo bình an suôn sẻ.”
Bà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Huyền Mẫn, lại nói bổ sung: “Không thường gặp đúng không? Hoa văn này là ta mới học được mấy năm trước, ta cũng chưa thấy ở nơi khác bao giờ, nhưng mà linh lắm đây. Con ta mang theo nút dây này, đã cản được mấy lần tai họa rồi, chỉ là nút dây hơi xấu thôi.”
Huyền Mẫn: “Học được ở đâu vậy?’
“Từ chỗ vợ của Thạch Đầu Trương.” Bà chủ dứt lời, lại nghĩ Huyền Mẫn quá nửa không phải người địa phương, bèn giải thích: “Thạch Đầu Trương là một thợ đá có tiếng ở huyện chúng ta, chạm trổ rất giỏi, có không ít lão gia ở kinh sư mời điêu khắc. Vợ hắn cũng khéo tay, hay thích làm mấy thứ đồ xinh xắn, ta học được từ chỗ nàng.”
Thạch Đầu Trương?
Tiết Nhàn nghĩ tới khóa đá chìm dưới đáy sông, lòng nói thứ kia là thạch, vị này cũng là thạch, không trùng hợp như vậy chứ?
Huyền Mẫn đương nhiên cũng không bỏ qua sự trùng hợp này, hắn cầm lấy bọc quần áo và tiền thừa, hỏi một câu: “Vị Thạch Đầu Trương kia nhà ở chỗ nào?”
“Đi về hướng Đông con phố, vào trong hẻm Hồ Qua, chính là ngôi nhà chất một đống vật liệu đá ở cửa ấy.”
Tài chạm trổ có tiếng trong phủ Huy Châu, không ít người đặc biệt tìm đến vị sư phụ có tay nghề này để nhờ điêu khắc. Vậy nên bà chủ cũng không nghi ngờ mà thoải mái chỉ đường.
Huyền Mẫn không mù đường như Tiết Nhàn, ra cửa quẹo hai ba vòng là đến hẻm Hồ Qua.
Đặc điểm mà bà chủ nói quả thực dễ khiến người khác chú ý, đứng ở đầu hẻm Hồ Qua là có thể thấy một ngôi nhà có vật liệu đá xếp thành một ngọn núi đá nhỏ trước cửa.
Hắn cất bước đi tới trước cửa, gõ gõ khoen cửa bằng đồng.
Nhưng mà bên trong hồi lâu vẫn chẳng có động tĩnh…………
“Vị tiểu sư phụ này cũng đến tìm Thạch Đầu Trương sao?” Có một người trung niên đi ngang qua Huyền Mẫn, bèn nói, “Hắn không có nhà đâu, ta ở cách vách nhà hắn, nhà hắn hơn nửa tháng nay đều tối lửa tắt đèn cả ngày, chẳng nghe thấy chút thanh âm nào, có lẽ là được vị lão gia nào ở bên ngoài mời đi rồi.”
Người trung niên nói đoạn, lại nói thầm: “Mà cả vợ hắn cũng không ở đây, có lẽ là ra ngoài đi thăm người thân rồi? Cũng không chắc lắm, nhưng tóm lại là gõ cửa không được đâu, nửa tháng nay đã có mấy nhóm người tìm đến rồi, đều phí công cả, hôm sau hẵng đến.”
Ông ta nói xong thì đưa mắt nhìn sắc trời, cũng không nhiều lời nữa, vội vàng đi mất, không đến mấy bước, liền đi vào cửa một gian trạch viện cách đó không xa.
Huyền Mẫn thấy ông ta vào cửa thì dời tầm mắt, buông tay đứng trước cửa nhà Thạch Đầu Trương.
Tiết Nhàn không quá thoải mái, giật giật móng vuốt, thấy xung quanh không có ai, bèn lộ đầu ra khỏi cổ tay áo thở hổn hển.
Huyền Mẫn lấy ngón tay khều khều cái đuôi bén nhọn của y, nhíu mi hỏi: “Sao tự dưng cả người lại nóng lên vậy?’
“Không chỉ nóng mà còn rất trướng nữa.” Đầu lưỡi mảnh dài của Tiết Nhàn lè ra treo bên khóe miệng, dở sống dở chết.
Loại cảm giác này đối với y cũng không tính là xa lạ, trướng nóng toàn thân giống như lúc ở trong đảo Mộ Phần. Kết quả là, chân linh của y rốt cuộc đã quay về cơ thể. Bây giờ cảm giác này lại đến, y sao có thể tùy ý bỏ qua được?
Tiết Nhàn thè lưỡi, nói với Huyền Mẫn: “Cảm phiền ngươi đập cửa giùm cái, trèo tường cũng được, trong nhà gã Thạch Đầu Trương này đang ẩn giấu thứ gì đó.”
Huyền Mẫn: “…………..”
Tiết Nhàn suy nghĩ, lại chèn thêm một câu: “Sau khi leo vào, tốt nhất là tìm một căn phòng thả ta vào đó, bỏ cả bọc quần áo vào luôn.”
Bàn tay Huyền Mẫn đặt trên cửa lớn của Trương gia, nghe vậy thì khựng lại, hỏi: “Vì sao?”
Tiết Nhàn cười gượng hai tiếng, nói không lạnh không nóng: “Thân thể trướng vô cùng, sợ là không duy trì hình thái này nổi nữa. Không biến thành người thì ta sẽ phải biến về nguyên hình, đè sập nửa cái huyện Ngọa Long này cũng không thành vấn đề, ngươi sẽ biến thành tiểu hòa thượng bánh bột.”
Huyền Mẫn: “………..”

(Bánh bột là cái bánh này đây, dẹp lép như này nè.)