Mặc Dận vui sướng tiến lên ôm eo của cô, lại khiến cho cô cảm thấy không hề khó chịu chút nào.
Đi tới kí túc xá của Mặc Giác, Mặc Khuynh Thành rất nhanh đi vào phòng tắm.
Tiếng nước rào rào, đôi mắt Mặc Dận sâu thẳm gắt gao nhìn cửa phòng đóng chặt.
Không biết qua bao lâu, anh mới phản ứng kịp, nhấc chân đi vào phòng bếp.
“Két.”
Trên người Mặc Khuynh Thành chỉ bọc một chiếc khăn tắm đi ra, bộ quân phục tỏa ra mùi mồ hôi kia, đã bị cô không chút khách khí nào ném vào trong nước.
Giống là thêm loại tâm ý tương thông, cô xuất hiện không có tìm kiếm Mặc Dận, mà trực tiếp đi đến cửa phòng bếp, dựa ở trên khung cửa, nhìn “Đầu bếp” đang tự mình chuẩn bị bữa ăn cho mình.”
Chỉ trong nháy mắt, Mặc Dận liền quay đầu, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành đã tắm rửa sạch sẽ, khóe miệng nhếch lên, còn chưa duy trì bao lâu, liền tiếp tục cúi xuống.
“Cục cưng, tóc không lau khô đi.”
Anh buông muôi xào trong tay ra, thần tốc cầm lấy khăn lông khô đặt lên trên đầu Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành cảm nhận được độ mạnh yếu trên đầu, thoải mái nheo hai mắt lại.
Cô có đôi khi thật sự không biết có phải Mặc Dận do ông trời phái tới để bồi thường cô hay không.
Không chỉ có được bề ngoài cùng trí thông minh khiến người ta hâm mộ, mấu chốt nhất là, cho dù bản thân cái gì cũng không nói ra, anh đều có thể yên lặng đem tất cả mọi chuyện thực hiện một cách tốt nhất, cuối cùng nếu không phải bản thân phát hiện ra, anh tuyệt đối sẽ không thổ lộ nửa câu.
Đương nhiên, những thứ này chỉ là ưu điểm không đáng kể của anh, từ sau khi xác định quan hệ, anh liền không thể rời khỏi mình, bản thân cũng giống như không thể rời khỏi anh.
Cô từ từ vùi đầu vào trong ngực Mặc Dận, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ cùng với toàn bộ ấm áp có thể hòa tan vào, cô nhẹ nhàng nói: “Dận, em đã từng nói em rất yêu anh chưa.”
Mặc Dận sửng sốt một phen, sau đó động tác trên tay lại tiếp tục, nói: “Không có.”
“Là sao?” Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, lại xác nhận.
“Không có.”
“Vừa rồi em nói cái gì?”
“Anh yêu em.”
“Đúng vậy, em đây không phải nói rồi sao, làm sao có thể không nói gì!”
Mặc Dận đem khăn tay để sang một bên, bàn tay to xen vào mái tóc của cô giũ giũ.
“Không tính.”
Mặc Khuynh Thành chán nản, không chút khách khí nói: “Sao lại không tính, em nói rồi, hiện tại đến lượt anh!”
Mặc Dận sao có thể không rõ ý kiến của cô, ánh mắt của cô đã lóe lên tâm tư rồi, chỉ là…
“Anh cũng nói rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn biểu tình thật thà của anh, ác liệt lấy tay nắm lấy mũi anh, sau đó lắc lắc.
“Anh nói rồi hả? Ừm hừ, Mặc Dận, có bản lĩnh anh lặp lại lần nữa cho em.”
Anh muốn nghe cô nói ba chữ kia.
Mặc Khuynh Thành tức giận buông tay ra, xoay người trực tiếp đi vào phòng bếp.
Mặc Dận sờ sờ cái mũi có chút đau đau, trong lòng không khỏi bỡ ngỡ, có phải cô tức giận hay không?
Trời dần dần sáng hẳn, tiếng còi đầu tiên vang lên.
Tiếng vang trên dưới tầng vang lên không ngừng.
Mặc Khuynh Thành ngủ được một chút theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh.
Sau tiếng còi đó Mặc Dận cũng đã tỉnh lại, anh nhìn tới động tác của Mặc Khuynh Thành, cực kì tự nhiên ôm sát cô.
Quả nhiên, vẫn là ôm cô mới ngủ được.
Đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy không có duy trì được bao lâu.
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành lại vẫn quyết định không có ngủ tiếp, cô mở to hai mắt, khẽ ngẩng đầu, đem đôi môi đỏ mọng chạm lên môi mỏng mê người kia.
“Dận, chào buổi sáng.”
“Cục cưng chào buổi sáng, muốn ngủ thêm lát nữa không, thời gian còn sớm.”
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, nói: “Không cần.”
Chết tiệt, đau đầu quá.
Lúc này, một đôi tay dừng trên huyệt thái dương, không nặng không nhẹ xoa nắn ở đó.
Mặc Khuynh Thành cực kì hưởng thụ ôn nhu của Mặc Dận, nếu là có thể, cô hận không thể bất cứ lúc nào cũng để anh ở bên cạnh, nhưng mà khả năng này tính ra rất nhỏ.
Mặc Dận đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó nói: “Em rửa mặt trước đi, anh làm điểm tâm cho em.”
“Được.” Nhưng cô không đói bụng.
Bữa sáng rất là đơn giản cháo hoa cùng với trứng ốp lết, đương nhiên không thể thiếu dưa muối.
“Két.”
“Em gái, anh mang điểm tâm cho em, a…”
Mặc Giác nhìn hai người trên bàn cơm, cười hắc hắc, “À, có phải em quấy rầy hai người không, hai người cứ tiếp tục đi, coi như em chưa xuất hiện qua.”
Mặc Dận gắp thức ăn cho Mặc Khuynh Thành, sau đó nói: “Mua cái gì?”
Mặc Giác vừa nghe xong, đây là để cho mình không đi khỏi?
“Anh hai, anh đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”
Mặc Khuynh Thành không hờn giận ngẩng đầu nhìn Mặc Giác đứng ở đằng kia, trong lòng không ngừng châm chọc, đây là người Mặc gia sao, sao lại có phản ứng chậm như vậy.
“A…, đến đây!”
Mặc Giác cầm theo hộp xốp đi tới bên cạnh bàn ăn, vừa mở ra vừa nói: “Em mang bánh bột mì tới, em gái, anh nói cho em biết, bánh bột mì này căn tin làm không tệ, em nhất định phải nếm thử xem.”
Mặc Khuynh Thành cầm lấy một cái bánh bột mì cẩn thận nhìn một phen, so với bánh bán bên ngoài lớn hơn không ít, hương vị cũng rất đủ, phủ lên trên một lớp bột mì, lộ ra hành thái xanh đậm, ừm, nhìn cũng không tệ lắm.
Cúi đầu cắn một miếng, vị mềm khiến cho cô cực kì hài lòng, vị hơi mằn mặn, nhưng một chút cũng không chát.
“Được.”
Mặc Giác cười đắc ý, “Anh biết em sẽ thích mà.”
Mặc Khuynh Thành mặc kệ bộ dáng ngốc nghếch của anh, tiếp tục nhấm nháp điểm tâm của mình.
Mặc Dận tùy thời gắp thêm đồ ăn cho cô, bảo đảm cô không ăn cháo thì sẽ là bánh bột mì.
Mặc Giác ở một bên đột nhiên cảm giác bản thân có chút dư thừa, hai người này lại xem nhẹ anh rồi hả? Anh rốt cục là có bao nhiêu trong suốt, mới có thể khiến cho trong mắt bọn họ lại không có mình!
“Này, hai người có biết xem nhẹ là cái gì không?” Anh ý đồ gợi lên chút lương tri của hai người.
Hai người: “Không có.”
Mặc Giác: “…”
Sao anh đột nhiên hi vọng ông trời tự nhiên nổi giận gầm một tiếng, trực tiếp đánh chết hai người này đi.
Ngay tại lúc Mặc Giác cảm thấy bản thân sắp được rời đi theo gió, Mặc Dận liền mở miệng.
“Hôm nay chú muốn huấn luyện bọn họ cái gì?”
Mặc Giác chấn hưng tinh thần, nói: “Ngoại trừ chạy một vòng quanh núi bình thường ra, sau đó đứng thẳng dậm chân tại chỗ, sau đó…”
“Giao cục cưng cho anh.”
Mặc Giác đang hào hứng nói đột nhiên bị một câu của Mặc Dận cắt ngang, sau đó há to mồm, không biết nói cái gì cho phải.
Anh nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, không xác định hỏi: “Em gái, anh ấy nói cái gì vậy?”
Mặc Khuynh Thành: “Em thuộc về anh ấy.”
Mặc Giác cảm thấy bản thân không được yêu thương, vì cái gì mà lần này vì em gái mà làm quân huấn, lại đến nhân vật chính lại không thấy đâu, hu hu hu, sao lại đối với mình như vậy, anh có thể cự tuyệt được không?
“Không thể.”
Mặc Dận không hề do dự phá vỡ ảo tưởng của anh, đơn giản như vậy vẫn còn phải phí mất một tháng học tập, quả thực là lãng phí sinh mạng.
Mặc Giác có chút chưa từ bỏ ý định hỏi: “Không có đường cứu vãn sao?”
Anh thật sự muốn hảo hảo huấn luyện, ngày hôm qua đánh nhau, anh nhưng mà chưa đã nghiền, tuy mắt đau, toàn thân đau, nhưng không thể ngăn cản anh không muốn để cho hai người có thế giới riêng, ngẫm lại đều đã quá ngược người ta rồi.
“Chú nói xem?”
Mặc Dận buông đũa xuống, hai tay tùy ý để lên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Mặc Giác.
“Hồi hộp.”
Mặc Giác cứng ngắc nhếch môi, nói: “Này,vậy được rồi, phía bên tân sinh kia em tìm lí do làm lệ vậy.”
Mặc Khuynh Thành hơi chút xem thường nhìn Mặc Giác giờ phút này rất yếu đuối, hừ, sao vậy, khí khái nam tử hán mộ chút cũng không có, quả nhiên vẫn là người đàn ông của mình tốt nhất rồi.
Nếu là Mặc Giác biết trong lòng cô nghĩ như vậy nhất định sẽ hô to oan uổng quá, anh đâu phải không có khí phách nam tử hán, chỉ là người đàn ông của cô quá mức hung tàn, hung tàn đấy biết không! Không phải chính mình lôi kéo cô đánh nhau, cô lại không bị thương, sao người bị kéo ngược lại lại là anh.
Sau khi ăn xong, ba người cùng nhau rời khỏi kí túc xá.
“Dận, chúng ta đi đâu?”
Mặc Khuynh Thành nhìn khung cảnh càng ngày càng hẻo lánh, nghi hoặc thốt ra.
“Đến em liền biết.”
Sau cùng, bọn họ đi đến một dòng suối nhỏ trước mặt.
Mặc Dận nhìn dòng nước trong suốt, nhàn nhạt nói: “Cục cưng, em có thể tay không bắt được cá hay không?”
Tay không? Mặc Khuynh Thành nhìn dòng nước trong vắt có một chút tiếng động cá nhỏ liền bơi mất, nói: “Có chút khó khăn.”
“Vậy buổi trưa hôm nay liền bắt được năm con cá đi.”
Mặc Dận vân đạm phong kinh lại khơi dậy nghi hoặc trong lòng Mặc Khuynh Thành.
Cô vốn cho rằng Mặc Dận muốn mình là vì để cho cô tránh khỏi mấy chuyện quân huấn nhàm chán kia, về sau lại đưa cô tới bên trong rừng rậm, cô mơ hồ đoán được là vì huấn luyện cho mình, nhưng vì sao lại là bắt cá?
Mặc Khuynh Thành không nghĩ quá nhiều, cởi giày ra, cuộn tay áo cùng ống quần lên, gắt gao nhìn chằm chằm cá nhỏ.
Mặc Dận tùy ý tìm tảng đá ngồi xuống, ánh mắt vẫn không có rời khỏi trên người Mặc Khuynh Thành.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mặc Khuynh Thành không hề động tay.
Một con cá nhỏ bơi tới chân mình, cô từ từ cúi người xuống, hai tay chống tại trước cá nhỏ, một giây sau.
“Hưu.”
“Rầm rầm…”
Mặc Khuynh Thành động tới con cá nhỏ, lại bị nó nhanh chóng tránh thoát khỏi.
Cô không có ủ rũ, tiếp tục dằn lòng bắt cá.
Một lần, hai lần, ba lần…
Lần lượt lặp lại khom lưng bắt cá, lại để cho cá lần lượt thoát khỏi, Mặc Khuynh Thành rốt cục dừng động tác lại, thật sự bắt đầu suy nghĩ.
Cá nhỏ quanh năm sinh hoạt quen thuộc dưới dòng suối này, lại một khắc không buông lỏng cảnh giác với người ngoài, bởi vì chúng biết, cho dù là khung cảnh quen thuộc, đều có người xâm nhập, không chỉ có như vậy, chúng nó trời sinh cũng đã được vây cá nhẵn mịn, đều là bản lĩnh trốn thoát.
Nhưng mà…
Đáy mắt Mặc Khuynh Thành đầy rẫy tình thế bắt buộc.
Cô vẫn làm động tác như cũ, nhưng mà lần này lại thành công rồi.
“Rầm.”
Mặc Khuynh Thành một tay cầm lấy cá, vứt về phía Mặc Dận.
Đường Parabol cực kì chuẩn xác, Mặc Dận thậm chí chỉ đứng dậy, tay hơi hơi giơ lên liền bắt được cá.
“Rất tuyệt.”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày, ngạo kiều hừ một câu, sau đó tiếp tục dấn thân vào “Công cuộc bắt cá”.
Mặt trời lên đến chính giữa.
Mặc Khuynh Thành vốn là bắt cá giờ đã ngồi ở bên đống lửa trên tảng đá, nhìn Mặc Dận đang thật sự nướng cá.
Rạng sáng mỏi mệt khiến cho cô chưa kịp quan sát người đàn ông mặc trang phục ngụy trang này.
Mặc Dận giờ phút này, cổ tay áo hơi hơi cuồn cuộn nổi lên, áo mở rộng, lộ ra lồng ngực, trang phục ngụy trang trên thân anh vẽ ra bề ngoài cực kì kiên nghị tiêu sái.
Mùi cá hòa với mùi nhánh cây truyền tới, lúc này anh lấy ra mấy lọ gia vị, vẫn như cũ rắc rắc lên trên thân cá.
“Được rồi.”
Mặc Khuynh Thành tiếp nhận nhánh cây, hương vị thơm nức khiến cho cô dừng không được muốn mở miệng nếm thử, nhưng mà…
“Loại cá này không có xương.”
Một câu của Mặc Dận, trực tiếp quét sạch do dự của cô.
Một miếng cắn xuống, hương vị độc đáo lập tức tập kích đầu lưỡi.
“Ăn ngon.”
Mặc Dận nhìn cô giống như một chú mèo con tham ăn, không kìm lòng được lấy điện thoại ra chụp liên tiếp.
Mà hết thảy này, Mặc Khuynh Thành đang nhấm nháp mĩ vị cũng không chú ý tới.
Một bữa tiệc cá nướng phong phú kết thúc, hai người rời khỏi dòng suối nhỏ.
Xuyên qua giữa rừng cây, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng tân sinh hô khẩu hiệu.
Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành, tùy ý hỏi: “Cục cưng, hiện tại thân thủ của em như thế nào?”
Mặc Khuynh Thành cũng tùy ý nói: “Với anh hai cũng không sai biệt lắm.”
Trong lòng Mặc Dận có chút tính toán, giống như hạ quyết tâm nói: “Chúng ta đánh một lần đi.”
“Được.”
Mặc Khuynh Thành cực kì quyết đoán đáp ứng, kì thật cô cũng muốn biết bản thân cùng Mặc Dận ngã xuống đất có bao nhiêu khoảng cách.
Vốn là hai người rất gần nháy mắt liền tách ra.
Đầu tiên ra chiêu vẫn là Mặc Khuynh Thành, cô tin tưởng vững chắc, tất cả chiêu thức, duy khoái bất phá, giống như, chỉ có không ngừng tiến công, mới là phòng thủ tốt nhất.
Mặc Dận thoải mái tránh thoát khỏi công kích của cô, điểm ấy cô cũng dự liệu được, chỉ là như vậy mới càng thêm tính khiêu chiến.